Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Thiên Khải Thành.
Bách Hoa Lâu.
Đồ Nhị Gia ném một hạt lạc vào miệng, nhai vài cái mà chỉ thấy nhạt nhẽo
vô vị, cuối cùng không nhịn được hỏi thiếu phụ đẫy đà bên cạnh: “Tử tỷ,
hôm nay cô nương vẫn không ra đánh đàn à?”
Thiếu phụ đẫy đà mặc áo tím cười một tiếng, giơ quạt che mặt: “Ngày nào
nhị gia cũng tới hỏi ta, ta cũng ngại trả lời. Mấy hôm nay tâm trạng cô
nương không tốt, e là phải chờ thêm.”
Đồ Nhị Gia thở dài: “Chán quá đi mất.”
Thiếu phụ tới thổi nhẹ bên tai Đồ Nhị Gia: “Nhị gia à, trong Bách Hoa Lâu
chúng ta có nhiều cô nương xinh đẹp như vậy, không nghe nhạc được... thì
có thể ăn mặn mà...”
Đồ Nhị Gia nghe vậy giật nảy mình, toàn thân run rẩy: “Khó lắm khó lắm.
Đồ Nhị Gia ta luôn giữ mình thanh bạch trinh trắng, nếu ăn mặn ở đây, bị
Phong cô nương biết được, sau này có chịu gặp ta không?”
“Trinh trắng á?” Thiếu phụ áo tím mỉm cười.
“Ít nhất chưa từng ăn mặn trong Bách Hoa Lâu.” Đồ Nhị Gia chột dạ, vội
vàng bổ sung.
Thiếu phụ áo tím đứng dậy: “Thôi được, thế thì nhị gia cứ ở đây uống rượu
ăn lạc nhé. Còn Phong cô nương kia, cho dù ngươi còn trinh trắng hay đã
trải trăm trận, đều không... tới gặp ngươi đâu.”
“Câu này rõ là đả thương người, thương tâm.” Đồ Nhị Gia thở dài, lại ném
một hạt lạc vào miệng, uống một ngụm rượu, vẻ mặt u oán.
Thiếu phụ áo tím đang định đi khỏi, một tỳ nữ áo lục đột nhiên đi tới.
Dáng dấp tỳ nữ rất bình thường, phong thái cũng bình thường, nhưng hai
mắt Đồ Nhị Gia lập tức mở to, ngay cả thiếu phụ áo tím cũng lộ vẻ kinh
ngạc.
Vì đây là tỳ nữ của Phong Thu Vũ.
“Tử Y tỷ.” Tỳ nữ hành lễ với thiếu phụ, sau đó nhìn Đồ Nhị Gia đang há hốc
mồm: “Xin hỏi vị này là Đồ Nhị Gia ở Thiên Kim Thai phải không?”
Có câu cái gì ấy nhỉ?
Chân thành mà đến, sắt đá cũng mở.
Đồ Nhị Gia gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, đúng vậy!”
“Phong tiểu thư cho mời!” Tỳ nữ cười khanh khách.
“Tử tỷ, nghe thấy chưa! Phong tiểu thư mời đấy!” Đồ Nhị Gia đột nhiên vỗ
bàn đứng dậy: “Đồ Vãn chờ đã lâu rồi!”
Tỳ nữ dẫn Đồ Nhị Gia vào gian phòng trong cùng giữa ánh mắt kinh ngạc
của toàn bộ Bách Hoa Lâu. Phong Thu Vũ đang ngồi đó, mặc bộ áo trắng,
như tiên tử xuống cõi trần.
Đồ Vãn cảm thấy cánh tay mình run rẩy, hắn lắp bắp nói: “Phong cô nương,
tại... tại hạ Đồ Vãn.”
“Đồ Nhị Gia ngồi đi.” Phong Thu Vũ cười một tiếng, nhẹ nhàng vung tay:
“Uống trà.”
Đồ Vãn ngồi xuống, cảm thấy miệng khô khốc, vội vàng cầm chén trà lên
uống ừng ực từng hớp trà lớn. Hắn đặt chén trà xuống thở phào nhẹ nhõm:
“Chẳng hay Phong cô nương đột nhiên tới tìm ta... là có chuyện gì?”
“Nhị gia là nhị đương gia của Thiên Kim Thai. Tuy ta ít ra ngoài nhưng cũng
nghe danh Thiên Kim Thai.” Phong Thu Vũ chậm rãi nói.
Đồ Vãn cười đắc ý: “Ha ha ha. Đúng vậy, Thiên Kim Thai chúng ta rất nhiều
tiền. Chỉ cần cô nương đồng ý, ta có thể mua tặng Bách Hoa Lâu cho cô
nương.”
“Không cần.” Phong Thu Vũ mỉm cười: “Chẳng qua ta chỉ cảm thấy Thiên
Kim Thai có thế lực hùng mạnh trong Thiên Khải Thành, chắc sẽ biết một số
chuyện mà người khác không biết.”
Đồ Vãn giật mình, chỉnh lại vạt áo ngồi xuống: “Hóa ra Phong cô nương tìm
ta là muốn hỏi một số tin tức?”
“Mấy ngày trước ta nghe nói có người phóng ngựa trong Thiên Khải
Thành.” Phong Thu Vũ cũng nhấp một ngụm trà.
Lông mày của Đồ Vãn nhướn lên, không tiếp lời.
“Bọn họ nói là tiểu đệ tử Bách Lý Đông Quân của học đường, theo Lý tiên
sinh đi du lịch. Còn phía sau Bách Lý Đông Quân còn có một thiếu niên cầm
thương...” Phong Thu Vũ tiếp tục nói: “Nhưng ngày hôm sau, không ai thấy
bọn họ đâu nữa.”
Đồ Vãn mỉm cười: “Cô nương muốn biết bọn họ đi đâu à?”
“Nhị gia là người thông minh.” Phong Thu Vũ mỉm cười.
“Nếu là người khác hỏi ta, đương nhiên ta sẽ không đáp. Chuyện này nói
nhỏ thì là trẻ con nghịch ngợm, nói lớn thì là đại án mất đầu diệt môn.
Nhưng nếu Phong cô nương hỏi...” Đồ Vãn hắng giọng một cái: “Thì đương
nhiên là biết gì nói nấy.”
Phong Thu Vũ nói với tỳ nữ áo lục: “Sau này Đồ Nhị Gia tới đây nghe nhạc,
lưu lại chỗ ngồi, không cần đến sớm.”
Tỳ nữ áo lục cúi người: “Vâng.”
Đồ Vãn vẻ mặt cực kỳ đắc ý, đang muốn mở miệng nói linh tinh thì bị
Phong Thu Vũ ngắt lời cực kỳ vô tình: “Mời Đồ Nhị Gia cho biết bọn họ
đang ở đâu.”
Đồ Nhị Gia bị ngắt lời như vậy, thần sắc hơi hậm hực nhưng cũng nói ngay:
“Ta nghe huynh trưởng nói chuyện riêng với người khác, đêm hôm đó là lễ
thành hôn của Cảnh Ngọc Vương. Thật ra có người tới cướp dâu. Tuy cụ thể
là ai thì không rõ, nhưng đúng là trong số những người tới có tiểu công tử
của Bách Lý gia và người dùng thương mà lần trước cô nương gặp riêng.
Nhưng chuyện cướp dâu đã thất bại, đồng thời thất bại rất lặng lẽ, không
chút tiếng vang nào, đến mức trong Thiên Khải Thành hầu như không ai
biết, cho dù có biết thì cũng e ngại, không dám nhắc tới. Chắc tiểu công tử
của Bách Lý gia đã bị người của phủ Trấn Tây Hầu mang đi. Tư Không
Trường Phong đi cùng hắn, chắc cũng ở cùng.”
“Bị thương à?” Phong Thu Vũ hỏi.
“Có lẽ bị thương không nhẹ, nhưng không chết. Lần này phủ Trấn Tây Hầu
phái thế tử gia tới Thiên Khải. Với tác phong của vị thế tử gia kia sẽ không
để cho người nhà mình chết ở đây. Mà cũng đúng là đêm hôm đó có một
chiếc xe ngựa của phủ Trấn Tây Hầu ra khỏi thành. Giờ phút này chắc đã trở
lại Càn Đông Thành.” Đồ Vãn nói.
Phong Thu Vũ chậc một tiếng, thần sắc hơi tức giận: “Đã về rồi mà lại đi
cướp dâu người khác!”
Côn Tiền sơn, ngoài Càn Đông Thành, Tư Không Trường Phong kéo cương
ngựa dừng lại, đặt một chiếc lá lên môi, khẽ thổi.
Chính là điệu Giang Nam Nguyệt kia.
Lần này tới Thiên Khải Thành, thật ra mình cũng có ý riêng, muốn gặp lại cô
gái với tiếng đàn động lòng người kia. Khi tới Thiên Khải Thành hắn đã gặp
một lần, khi đi lại gặp một lần, nếu gặp lần nữa sẽ là lần thứ ba. Lần thứ ba
gặp mặt, dù sao cũng nên nói ra một số lời giấu trong lòng đã lâu. Đáng
tiếc, cuối cùng đến Thiên Khải Thành,tham gia trận chiến này, thua trận rồi
bị người khác kéo đi. Đúng là khiến người ta tiếc nuối.
Thổi xong khúc nhạc, Tư Không Trường Phong vung tay, chiếc lá bay theo
làn gió, hắn kéo dây cương, quay đầu ngựa, định rời khỏi.
Một vị công tử nho nhã áo trắng như tuyết đang đứng đó nhìn hắn nhún
vai: “Khúc nhạc thiếu niên vừa thổi có vẻ rất hay, lão phu nghe mà thấy nhớ
quê hương.”
Tư Không Trường Phong vội vàng nhảy từ trên ngựa xuống: “Sư phụ!”
Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười: “Thấy sư phụ mà kích động vậy à? Sao
nào, có muốn sư phụ trút giận cho ngươi không. Đầu tiên là đánh Trấn Tây
Hầu một trận, sau đó thúc ngựa phi ngàn dặm tới Thiên Khải, đánh cho lão
già hoàng đế một trận?”