Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 218: Thiên tuyển chi nhân



Diệp Đỉnh Chi và cô gái áo tím đứng đối diện nhau, Diệp Đỉnh Chi đặt nhẹ

tay lên chuôi kiếm: “Ngươi từ đâu đến? Thiên Khải Thành?”

“Ta tới từ khu vực cực bắc, Thiên Ngoại chi thiên.” Nguyệt Khanh cười nói.

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt, người Bắc Ly không biết gì về Thiên Ngoại Thiên,

thậm chí bát công tử cũng không biết bọn họ đến từ đâu, thế nhưng Diệp

Đỉnh Chi lại biết. Vì hắn từng trà trộn vào Man tộc, mà Man Tộc với Thiên

Ngoại Thiên mà cô gái này nhắc tới là ở sát cạnh nhau. Nhưng nơi đó có

tuyết rơi quanh năm suốt tháng, có băng nguyên ngàn dặm, hoàn cảnh còn

ác liệt hơn ở Man tộc. Bọn họ là di dân của Võ Quốc Bắc Khuyết năm xưa!

Tuy diện tích của Bắc Khuyết không lớn, con dân không nhiều, so với Bắc

Ly, Nam Quyết thì chỉ là nước nhỏ ở biên cảnh, nhưng người người tập võ,

chiến lực hùng hậu, cho nên được gọi là Võ Quốc. Nhưng Bắc Ly có Quân

Thần Diệp Vũ và Sát Thần Bách Lý Lạc Trần hợp lực, mười mấy năm trước đã

bị thôn tính vào lãnh thổ Bắc Ly. Có điều bọn họ không bị diệt quốc, di dân

trốn tới nơi cực hàn ở phía bắc, tự xưng là Thiên Ngoại Thiên, nhưng cũng

không tiếp xúc với Bắc Ly, chỉ có đôi chút liên lạc với Man Quốc.

“Thiên Ngoại Thiên tìm ta làm gì?” Thần sắc Diệp Đỉnh Chi vẫn giữ vẻ cảnh

giác, vì năm xưa người diệt Bắc Khuyết chính là phụ thân hắn - Quân Thần

Diệp Vũ.

“Ân oán tiền nhân thì chấm dứt ở tiền nhân thôi. Diệp tướng quân diệt Bắc

Khuyết cũng là tuân theo hoàng lệnh, còn tàn tộc của Bắc Khuyết có thể trở

về từ cõi chết cũng là nhờ Diệp tướng quân không phái truy binh. Diệp

công tử không cần cảnh giác ta như vậy.” Nguyệt Khanh mỉm cười: “Ta tới

tìm Diệp công tử chỉ là để Diệp công tử và ta đều nhận được thứ mà mình

muốn.”

“Ha ha ha, trên người Diệp Đỉnh Chi ta còn thứ gì mà người khác muốn?”

Diệp Đỉnh Chi cười vang, lộ rõ vẻ đau thương.

“Có, Diệp công tử là võ mạch bẩm sinh, chúng ta cũng hiếm khi gặp được

kỳ tài trăm năm như vậy. Thật ra Diệp công tử không biết đó thôi, lần đầu

tiên ngươi vào Thiên Khải Thành, ngươi đã gặp người của Thiên Ngoại

Thiên chúng ta rồi.” Nguyệt Khanh cười nói.

Diệp Đỉnh Chi khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, lập tức giật mình, rút

Huyền Phong kiếm ra chỉ vào Nguyệt Khanh: “Cái tên dùng Phán Quan Bút

là người của các ngươi?”

“Hồn Quan - Phi Ly.” Nguyệt Khanh gật nhẹ đầu: “Đúng là do chúng ta phái

tới Thiên Khải Thành, chẳng qua gặp phải Diệp công tử chỉ là chuyện tình

cờ. Hắn phát hiện Diệp công tử là võ mạch bẩm sinh, cho nên ra tay hơi

nóng nảy, xin Diệp công tử đừng trách.”

Diệp Đỉnh Chi không hạ kiếm xuống: “Võ mạch bẩm sinh có ích gì cho các

ngươi?”

“Chắc Diệp công tử cũng nghe nói, hoàng tộc Bắc Khuyết chúng ta có một

môn công pháp tên là Hư Niệm công. Môn võ công này chỉ có người mang

võ mạch bẩm sinh mới có thể luyện được, thậm chí không phải thế hệ nào

trong hoàng tộc Bắc Khuyết cũng có người tu luyện. Hiện tại tông chủ của

chúng ta, Nguyệt Phong Thành đang bế quan tu luyện Hư Niệm công, đã

lâu lắm rồi không xuất quan. Chúng ta cần một người cũng tu luyện Hư

Niệm công cứu người ra khỏi tử quan. Chúng ta đã tìm khắp thiên hạ, cuối

cùng cũng tìm được Diệp công tử.”

“Nguyệt Phong Thành, hắn còn chưa chết à?” Diệp Đỉnh Chi cau mày,

Nguyệt Phong Thành từng là chủ nhân của Bắc Khuyết, theo đồn đại hắn bị

đốt thành tro bụi cùng cung điện Bắc Khuyết.

“Đúng, ngài ấy còn chưa chết, đang chờ trở lại chốn cũ của Bắc Khuyết.”

Nguyệt Khanh nói.

Diệp Đỉnh Chi thu kiếm mỉm cười: “Trên người các ngươi có thứ gì mà ta

cần?”

“Chúng ta đã trao đổi tin tức với Man tộc nhiều năm, đợi lúc tông chủ của

chúng ta xuất quan sẽ là lúc thiết kỵ của Man tộc xuôi nam. Còn tới lúc đó,

ba mươi sáu tông tộc Thiên Ngoại Thiên chúng ta sẽ tập kết nam tiến. Khi

đó tông chủ luyện Hư Niệm công tới đại thành, có võ công tuyệt thế không

kém gì Lý tiên sinh của học đường; mà người của các tông môn còn lại đều

là cao thủ có thể lấy một địch ngàn. Bây giờ Bắc Ly đã không còn Quân

Thần, Sát Thần Bách Lý Lạc Trần đã có xích mích với hoàng tộc Thiên Khải

Thành, đến lúc đó Bắc Ly sẽ không còn tồn tại!” Nguyệt Khanh trầm giọng

nói.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Chỉ có tiếng chim chóc kêu vang.

Bắc Ly được tôn là quốc gia cường thịnh nhất trên đại lục này, trong miệng

cô gái kia lại là sắp không còn tồn tại nữa!

Diệp Đỉnh Chi mỉm cười, xoay người: “Tuy ta căm thù dòng họ Tiêu, nhưng

ta còn chưa tới mức kéo mấy chục triệu bách tính Bắc Ly vào ân oán của ta.

Thiết kỵ Man Quốc xuôi nam, ngươi có biết sẽ có bao nhiêu người chết

không?’

Nguyệt Khanh hỏi ngược lại: “Vậy ngươi có biết năm đó Bắc Ly thảo phạt

Bắc Khuyết, có bao nhiêu người chết không?”

“Dùng một sai lầm càng lớn che giấu sai lầm trước đó, ta không làm được.”

Diệp Đỉnh Chi trầm giọng nói: “Ngươi đi đi, ta coi như ngươi chưa bao giờ

tới.”

Nguyệt Khanh thở dài: “Ta ở quán trọ Lung Nguyệt trong Cô Tô thành, nếu

ngươi đổi ý thì cứ tới tìm ta.”

“Đi đi, ta sẽ không tới tìm ngươi. Ta cũng khuyên các ngươi đừng có ý đồ

với Bắc Ly. Bắc Ly không đơn giản như trong tưởng tượng của các ngươi

đâu, Man quốc cũng thế.” Diệp Đỉnh Chi nhắc nhở.

Nguyệt Khanh xoay người, gió thổi vén tấm lụa tím, để lộ dung nhan tuyệt

thế bên dưới: “Thiên Ngoại Thiên chúng ta cũng không ngu xuẩn như trong

tưởng tượng của Diệp công tử đâu.”

Cách đó ngàn dặm, Càn Đông Thành.

“Tiểu thư, bên phía Vô Tướng sứ ra lệnh, từ bỏ Bách Lý Đông Quân, đặt tất

cả hy vọng vào Diệp Đỉnh Chi, nhưng Lục Nhi không hiểu, vì sao tiểu thư

vẫn không từ bỏ Bách Lý Đông Quân?” Thị nữ áo xanh hỏi.

“Ngươi có mong chúng ta trở về chốn cũ không?” Cô gái áo trắng hỏi.

Thị nữ áo xanh lắc đầu: “Lục Nhi ra đời trong Thiên Ngoại Thiên, chưa bao

giờ thấy Bắc Khuyết, chỉ nghe các trưởng bối kể lại, hình như rất đẹp, rất ấm

áp.”

“Ta cũng không nhớ, lúc đó quá nhỏ. Cho nên có lúc ta nghĩ, có phải Thiên

Ngoại Thiên cũng đủ tốt rồi không? Tuy nơi đó rất lạnh, nhưng cũng rất

yên tĩnh, không như Bắc Ly, luôn có náo động hỗn loạn.” Cô gái áo trắng

nói: “Ngươi biết mà, đánh trận, sẽ có rất nhiều người chết. Nếu muốn trở lại

Bắc Khuyết, đương nhiên chúng ta cũng mất đi rất nhiều người bên cạnh.”

Cô gái áo xanh sững sờ: “Tức là tiểu thư tới tìm Bách Lý Đông Quân là

định...”

“Ta nghĩ, có lẽ hắn có thể ngăn cản mọi chuyện. Ta muốn cứu phụ thân đại

nhân ra khỏi tử quan, nhưng cũng không muốn chiến tranh xuất hiện. Bách

Lý Đông Quân không có thù hận lớn với Bắc Ly, ta cảm thấy hắn có thể giúp

ta.” Cô gái áo trắng chậm rãi nói.

Thị nữ áo xanh hơi kinh ngạc: “Ta chỉ biết tiểu thư và Vô Tướng sứ bất hòa,

cứ nghĩ là vì mâu thuẫn lợi ích, không ngờ lại vì nguyên nhân như vậy.”

“Bọn Vô Tướng sứ muốn trở lại Bắc Khuyết, rốt cuộc là vì cuộc sống của dân

chúng hay là vì đam mê quyền thế, ai mà biết được? Ta chỉ biết nếu Man

tộc và Bắc Ly khai chiến, như vậy bất luận cuối cùng ai chiến thắng, Bắc

Khuyết cũng không thật sự phục hưng. Huống chi, ta luôn cảm thấy Vô

Tướng sứ có gì đó đang lừa chúng ta.”

“Cái gì?”

“Chuyện về Hư Niệm công, chuyện về phụ thân đại nhân xuất quan, chuyện

về chúng ta tìm kiếm Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân. Mục đích thật

sự và kết quả của những chuyện này, có vẻ không đơn giản như mặt

ngoài.”