Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Cô Tô thành, quán trọ Lung Nguyệt.
Nguyệt Khanh đặt nón che xuống, rót cho mình một chén trà, nói đầy ẩn ý:
“Hồn Quan Phi Ly, Vô Tướng sứ có vẻ rất nóng vội.”
Phi Ly bước từ trong góc tối ra, mỉm cười lắc đầu: “Vô Tướng sứ tuyệt đối
không nóng vội, ngài ấy chỉ sợ nhị tiểu thư gấp gáp quá thôi.”
“Sao nào? Trong lòng các ngươi ta là người thiếu bình tĩnh như vậy à?”
Nguyệt Khanh uống một ngụm trà, giọng nói thoáng chút bất mãn.
Phi Ly vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là ko, nhưng Diệp Đỉnh Chi thật sự
rất quan trọng, Vô Tướng sứ cũng phải cẩn thận một chút. Chẳng hay hôm
nay nhị tiểu thư gặp hắn, có thành quả gì không?”
Ta dùng Tầm Khí thuật thăm dò hắn, đúng là võ mạch bẩm sinh, nhưng bây
giờ tâm cảnh hắn đang bất ổn, có thể nhập ma bất cứ lúc nào. Cho nên tuy
lần này hắn cự tuyệt ta, nhưng không bao lâu nữa, ta nghĩ hắn sẽ tới tìm ta.
Nếu như...” Nguyệt Khanh đẩy cửa sổ nhìn về xa xăm: “Không có hòa
thượng kia.”
“Hòa thượng?” Phi Ly cau mày.
“Hàn Sơn tự, Vong Ưu, là hòa thượng rất lợi hại phải không?” Nguyệt Khanh
hỏi.
“Hóa ra Vong Ưu đại sư đã tới Hàn Sơn tự. Hàn Sơn tự chỉ là chùa nhỏ,
không so sánh được với những ngôi chùa lớn như Thiếu Lâm, Bạch Mã,
nhưng Vong Ưu đại sư là đại tông sư Phật gia được mọi người công nhận.
Nếu hắn ở đây, đúng là sẽ rất phiền phức.” Phi Ly thở dài.
Nguyệt Khanh lại hỏi: “Phiền phức ra sao?”
“Nghe nói Vong Ưu đại sư giỏi nhất là nhìn tâm ma, cũng giỏi nhất là giải
tâm ma. Cho nên nếu Diệp Đỉnh Chi bị hắn để ý tới, như vậy rất có thể hắn
đến là để hóa giải tâm ma cho Diệp Đỉnh Chi.” Phi Ly lo lắng nói.
Ánh mắt Nguyệt Khanh lóe lên vẻ hung ác: “Thế thì giết hắn đi.”
Phi Ly lắc đầu: “Nghe đồn Vong Ưu đại sư tinh thâm Phật Pháp Lục Thông,
trước kia còn được mời vào Võ Các của Thiếu Lâm tự, đọc sách ba năm mới
đi ra.”
“Phật Pháp Lục Thông, là võ công lợi hại lắm à?” Nguyệt Khanh rất ít khi
vào Bắc Ly, không hiểu gì về mấy chuyện này.
Phi Ly cười khổ: “Phật Pháp Lục Thông đâu chỉ đơn giản là võ công, cực kỳ
huyền bí, lại cực kỳ tinh diệu. Nghe đồn tuy Vong Ưu đại sư không thể
thắng được Lý tiên sinh, nhưng chắc tới sáu phần mười là không thất bại.
Cho nên Vong Ưu đại sư, rất khó đối phó.”
Nguyệt Khanh khẽ nhíu mày: “Thế thì chúng ta không thể chờ được.”
“Bên phía Thiên Khải Thành có tin tức đưa tới.” Phi Ly đột nhiên nói.
“Thiên Khải Thành?” Nguyệt Khanh sững sờ: “Tin tức gì?”
“Nhị tiểu thư nên hỏi là tin tức của ai. Hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên sau
khi biến mất gần một năm, rốt cuộc đã truyền tin về cho Vô Tướng sứ. Vốn
dĩ bọn họ còn đặt hy vọng vào Bách Lý Đông Quân, nhưng sau khi Vô
Tướng sứ chỉ điểm, bọn họ nói đã làm một số chuyện cho Diệp Đỉnh Chi ở
Thiên Khải Thành.” Khóe miệng Phi Ly nở nụ cười lạnh lẽo.
“Chẳng phải hai vị tôn sứ Vô Pháp Vô Thiên vẫn luôn bằng mặt không bằng
lòng về Vô Tướng sứ à? Bọn họ lại nghe lời Vô Tướng sứ?” Nguyệt Khanh
cau mày nói.
Phi Ly nói đầy ẩn ý: “Có đôi lúc bọn họ không thể lựa chọn được.”
Nguyệt Khanh không hỏi gì thêm, chuyển sang hỏi: “Bọn họ làm gì liên
quan tới Diệp Đỉnh Chi?”
“Đương nhiên là chuyện Diệp Đỉnh Chi muốn làm nhất mà không làm
được.” Phi Ly cười nói.
“Chúng ta sẽ giúp hắn?” Nguyệt Khanh nheo mắt lại.
“Sau đó khiến hắn ngã vào cảnh vạn kiếp bất phục.” Phi Ly xoay người: “Nhị
tiểu thư có thể đưa thư cho ta bất cứ lúc nào, nhưng phải tránh hành động
thiếu suy nghĩ. Chúng ta đợi nhiều năm rồi, có đợi thêm hai năm cũng
không sao.”
“Hai năm?” Nguyệt Khanh nói đầy ẩn ý: “Vô Tướng sứ kiên nhẫn quá nhỉ,
thời gian hai năm, đối với con gái tuổi ta, thật là quá dài...”
Phi Ly mỉm cười, đẩy cửa bước ra ngoài.
Cách xa ngàn dặm, ở Càn Đông Thành.
Cô gái áo trắng tháo mạng che mặt.
Lại là gương mặt giống Nguyệt Khanh ở Cô Tô thành như đúc, nhưng
gương mặt Nguyệt Khanh mang vẻ âm độc, còn cô gái áo trắng lại có vẻ
dịu dàng hơn nhiều.
Hai người vốn là chị em, một người tên Nguyệt Dao, một người tên Nguyệt
Khanh. Khi Bắc Khuyết mất nước, hai người một mới bốn tuổi, một mới ba
tuổi, ấn tượng về cố quốc đều rất mơ hồ. Nhưng Nguyệt Dao lại chấp nhận
nơi băng giá cực hàn của Thiên Ngoại Thiên, Nguyệt Khanh thì nghe người
ta kể về Bắc Khuyết ấm áp phồn hoa, lúc nào cũng mê mẩn.
“Tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa.” Thị nữ áo xanh chải đầu cho cô gái áo
trắng.
“Năm nay đã hai mươi bốn rồi, hình như năm ngoái Bách Lý Đông Quân
mới tròn mười tám, lớn hơn hắn tận sáu tuổi.” Nguyệt Dao lạnh nhạt nói.
Thị nữ áo xanh cười nói: “Tiểu thư nghĩ cái này làm gì? Không phải ngài để ý
thằng nhóc ấy đấy chứ? Huống chi với dung mạo của tiểu thư, có nói là
mười bảy thì Lục Nhi cũng tin.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Nguyệt Dao nhận lấy cái lược, tự mình chải đầu:
“Nhưng có phải bây giờ vẫn sớm quá không?”
Thị nữ áo xanh sửng sốt: “Tiểu thư? Sớm gì cơ?”
“Gặp hắn, có phải sớm quá không?” Nguyệt Dao như đang hỏi thị nữ áo
xanh, lại như đang hỏi chính mình.
“Tiểu thư định gặp hắn à? Nhưng đúng là bây giờ toàn bộ Bắc Ly đều biết
cái tên Bách Lý Đông Quân, hắn đã là người đứng đầu Lương Ngọc Bảng,
đệ nhất trong giới trẻ khắp thiên hạ.” Giọng nói của cô gái áo xanh mang
vẻ tán thưởng: “Tuy trông hắn hơi lỗ mãng, nhưng không ngờ lại rất lợi
hại.”
“Không, còn chưa đủ, Lương Ngọc Bảng đã là gì, Quan Tuyệt Bảng mới là
lợi hại.” Nguyệt Dao cười nói: “Bao năm qua đã có bao nhiêu người từng là
thiên tài tuyệt thế trên Lương Ngọc Bảng, nhưng cuối cùng cả đời đều
không chạm tới ngưỡng cửa của Quan Tuyệt Bảng.”
Thị nữ áo lục nhíu mày suy nghĩ: “Thế là không gặp?”
“Gặp, ít nhất phải dạy hắn đánh đàn mới được.” Nguyệt Dao giơ tay, lau
nhẹ lên mặt: “Có điều không thể gặp hắn với dung mạo này được.”
Thị nữ áo xanh lập tức hiểu ra: “Lục Nhi hiểu rồi.”
Thuật dịch dung của Bắc Khuyết, cũng là thiên hạ vô song.
Trong gian nhà cũ, Bách Lý Đông Quân buông cây đàn cầm, cuối cùng cũng
cạn hứng.
Y từng là tiểu bá vương của Càn Đông Thành, tới giờ cũng đã du lịch nhiều
nơi trong Bắc Ly, xưa nay không chịu nổi tịch mịch. Hôm đó nói cấm túc chỉ
là ôm một bụng tức với Bách Lý Thành Phong, nào ngờ Bách Lý Thành
Phong thuận nước đẩy thuyền, lại đi cấm túc mình hai năm thật. Ông nội
cũng đúng là, mình mạnh miệng, chẳng lẽ ông không mềm lòng được à?
Còn cả mẹ mình Ôn Lạc Ngọc, trông thì cực kỳ hung dữ với Bách Lý Thành
Phong, nhưng thực ra còn thương Bách Lý Thành Phong hơn thương mình
nhiều.
“Đúng là chán chết.” Bách Lý Đông Quân lại đi vào trong sân luyện kiếm
một lát, sau đó nằm dưới đất, ngửa mặt lên nhìn bầu tời. Y nhớ tới Thiên
Khải Thành phồn hoa, Tuyết Nguyệt thành mỹ lệ, Càn Đông Thành mà mình
xưng vương xưng bá, còn có cả khu vực Tây Nam sát cơ tứ phía...
Hai canh giờ trôi qua, trên trời chỉ có ba con chim sẻ bay qua.
Bách Lý Đông Quân chép miệng, giọng nói mang chút bất đắc dĩ: “Nếu có
ai ở bên thì tốt biết mấy.”