Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Lại một ngày trôi qua.
Bách Lý Đông Quân vẫn nằm đó phơi nắng.
Trên cây cổ cầm đã phủ một lớp bụi, đao kiếm gì đó cũng bị cắm dưới đất
phơi nắng cùng y.
Cuộc sống chán ngắt như vậy đến lúc nào mới kết thúc.
Ngay lúc này, cánh cửa bị gõ vang.
Từ khi y bị cấm túc tới giờ, ngoài mỗi ngày cứ tới giờ là có đồ ăn được đưa
vào theo cửa nhỏ, bao lâu nay chưa có ai tới tìm y. Bách Lý Đông Quân lập
tức ngẩng đầu cảnh giác: “Ai vậy?”
“Nghe giọng nói của ngươi, chắc vừa mới ngủ trưa dậy?” Ngoài phòng
vang lên tiếng cười lạnh chế nhạo.
“Bách Lý Thành Phong!” Bách Lý Đông Quân lập tức nhảy từ dưới đất lên:
“Ngươi còn mặt mũi tới gặp ta à?”
Bách Lý Thành Phong hừ lạnh: “Ta đang hiếu kỳ lần này ngươi không kêu tới
một tiếng, ngoan ngoãn tới đây chịu phạt, rốt cuộc là nghĩ thông suốt hay
định dỗi với ta. Giờ nhìn lại, cả hai đều không phải, hóa ra ngươi tìm chỗ để
lười biếng thôi.”
“Ai lười biếng? Ta ở trong này luyện đàn luyện kiếm. Có giỏi thì ngươi vào
đâu, hai ta đấu thử.” Bách Lý Đông Quân rút Bất Nhiễm Trần dưới đất lên.
Bách Lý Thành Phong khẽ cau mày: “Luyện đàn?”
Các binh sĩ bên cạnh ai nấy cười khổ, nghĩ thầm khó khắn lắm mới được
mấy hôm bình yên, thế tử gia ngàn vạn lần đừng đui mù, bảo tiểu công tử
biểu diễn một khúc nghe thử. Cũng may Bách Lý Thành Phong không có
hứng làm vậy, chỉ nói với vẻ khinh thường: “Chuyện học đàn một là ngươi
không có thiên phú, hai là chẳng có thầy dạy, sao mà đàn được âm điệu gì.”
“Ta không có thiên phú?” Bách Lý Đông Quân gầm lên: “Vểnh tai lên mà
lắng nghe này!” Hắn đứng dậy chạy vào phòng ôm đàn lên.
“Đủ rồi.” Bách Lý Thành Phong nghiêm nghị nói: “Ta tới đây không phải để
nghe ngươi đánh đàn. Ta đến đây là để hỏi ngươi, vì sao cấm túc ngươi,
ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
Thần sắc Bách Lý Đông Quân dần dần trở nên nghiêm nghị, y nhìn qua cửa
sân, trầm giọng nói: “Vì ta giúp bằng hữu cướp dâu, nhưng đối tượng lại là
vương gia ở Thiên Khải Thành, chuyện này sẽ gây bất lợi cực lớn đối với
phủ Trấn Tây Hầu.”
“Ngươi sai rồi. Chuyện ngươi giúp bằng hữu cướp dâu không sai, cho dù
liên lụy tới phủ Trấn Tây Hầu như ngươi nói, ngươi vẫn không sai. Ngươi sai
là ngươi còn chưa đủ mạnh. Ngươi làm chuyện mà mình không làm được,
mà ngươi không gánh được hậu quả nếu thất bại. Đây mới là nguyên nhân
phạt ngươi cấm túc ở đây.” Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “Ông nội
không muốn ngươi dính vào những chuyện phức tạp này, nhưng ngươi đã
tự chọn dính vào, vậy ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng. Trong hai năm tới,
ngươi có thể ra sớm hơn.”
Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu: “Phải làm sao?”
“Ngươi có thể nói với các binh sĩ ngoài cửa, ngươi có thể giết ta.” Bách Lý
Thành Phong nói: “Bọn họ sẽ tới hầu phủ tìm ta. Đến lúc đó ta sẽ tới chỗ
ngươi, nếu ngươi làm được thật, ngươi có thể ra ngoài.”
Bách Lý Đông Quân đặt tay lên thanh kiếm bên hông: “Bây giờ ta...”
“Chỉ có một cơ hội thôi! Ta không phải người rảnh rỗi, không có thời gian
tới nói chuyện linh tinh với ngươi mãi đâu! Ngươi nhớ đấy, nếu muốn ra
ngoài sớm thì cho người chuyển lời giúp ngươi.” Bách Lý Thành Phong ngắt
lời Bách Lý Đông Quân, giọng nói nghiêm khắc: “Ta rất mong chờ ngươi sẽ
tới tìm ta, có thể cho ta thấy năng lực thật sự của ngươi.”
Bách Lý Đông Quân bất mãn nói: “Bách Lý Thành Phong...”
“Đừng có gọi thẳng tên của ta, ta là cha của ngươi.” Rốt cuộc Bách Lý Thành
Phong cũng không nhịn nổi nữa: “Xem ra lúc ở Thiên Khải Thành đánh
ngươi còn chưa đủ đau rồi.”
Bách Lý Đông Quân nhếch miệng, không thèm để ý nữa.
Nửa ngày sau, bên ngoài không có động tĩnh gì.
Bách Lý Đông Quân đột nhiên cảm thấy mất hứng, y cũng biết Bách Lý
Thành Phong đoán được mình tức tối như vậy chỉ được vài ngày là cùng,
nên cố tình tới khích bác, nhưng có tác dụng gì chứ? Bách Lý Đông Quân
ném Bất Nhiễm Trần xuống đất, tiếp tục nằm ngửa lên, ngơ ngác nhìn bầu
trời.
Đang lúc ngây ngốc, một quả táo đột nhiên rơi từ trên trời xuống.
Bách Lý Đông Quân há miệng, cắn lấy quả táo, y đứng thẳng dậy, nhả quả
táo xuống tay rồi mắng: “Ai đó!”
“Ta!” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Bách Lý Đông Quân quay đầu sang phía khác, chỉ thấy lúc này bên cạnh gốc
cây khô héo trong sân đã có một cô gái áo trắng, trong tay cầm một quả
táo nhỏ.
“Ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.
Hai hàng mi xinh xắn của cô gái nhướn lên: “Ta là thầy dạy đàn mà phụ thân
ngươi mời tới, cũng là người giám sát ngươi luyện võ.”
“Cút! Ta đã nói ta thiên phú dị bẩm, cần gì thầy dạy, về nhận bạc đi.” Bách
Lý Đông Quân bực bội nói: “Trước khi tới ngươi không hỏi thăm trong Càn
Đông Thành này, thầy dạy Bách Lý Đông Quân ta, có ai cố được quá ba
ngày không?”
Cô gái chớp mắt, như chỉ lát sau là lệ rơi lã chã, cô nhìn Bách Lý Đông Quân,
giọng nói điềm đạm đáng yêu: “Khó khăn lắm ta mới tìm được việc làm...”
“Sao nói lắm thế!” Bách Lý Đông Quân ước lượng quả táo trong tay, ném
thẳng ra ngoài.
“Sao chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.” Cô gái vung tay đón lấy quả
táo.
Bách Lý Đông Quân sững sờ, tuy vừa rồi y không dừng chân khí, nhưng đón
lấy quả táo mà mình ném ra dễ như trở bàn tay, xem ra cô gái này không
chỉ là một nhạc công.
“Thương hoa tiếc ngọc?” Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Ta chỉ thương cô
gái ta yêu, những người khác, tránh xa ta một chút.”
“Hóa ra là thế, công tử sợ chúng ta cô nam quả nữ ở chung dưới một mái
hiên, sau này đồn ra ngoài, cô gái mà ngươi thích biết được, có lẽ cô ấy sẽ
không vui.” Cô gái áo trắng từ trên cây nhảy xuống.
Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Cũng có thể cô ấy không quan tâm.”
“Ồ?”
“Nhưng ta quan tâm!” Bách Lý Đông Quân xua tay: “Mau cút đi.”
“Ta thấy căn nhà này không lớn, sau này công tử ở gian phía đông, ta ở
gian phía tây. Sau khi mặt trời lặn ta không ra khỏi gian phía tây, công tử
thấy sao?” Cô gái áo trắng chậm rãi nói.
Bách Lý Đông Quân số: “Ngươi cần khoản tiền kia đến vậy à?”
“Cần.” Cô gái áo trắng gật nhẹ đầu.
Bách Lý Đông Quân đi tới vài bước, hạ giọng nói: “Cô nương, cô ra khỏi đây,
tới Tiễn Quỹ Phường tìm bọn Hà chưởng quầy. Bách Lý Thành Phong cho
cô bao nhiêu bạc, ngươi cứ nói gấp đôi! Sau khi lấy được tiền thì rời khỏi
nơi này, ta sẽ không nói cho Bách Lý Thành Phong, giả bộ ngày ngày cô vẫn
ở đây dạy học, thấy sao?”
Cô gái áo trắng lắc đầu: “Làm việc phải giữ chữ tín. Nếu công tử không
thành thật như vậy, sau này cô gái mà công tử thích biết được, liệu có dám
tin tưởng công tử nữa không?”
“Ngươi định dạy ta bao lâu?” Bách Lý Đông Quân bực bội hỏi.
Cô gái áo trắng giơ hai ngón tay: “Hai năm.”
Bách Lý Đông Quân hít một hơi lạnh: “Một cô nương xinh xắn lại lãng phí
hai năm tươi đẹp như vậy trong cái gian nhà nát này?”
Cô gái áo trắng gật nhẹ đầu: “Ở cùng công tư, ta không thấy là lãng phí
thời gian.”
Bách Lý Đông Quân toàn thân run rẩy, nổi da gà khắp người.