Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Hàn Sơn tự.
Phật châu đang di từng hạt bỗng dừng lại, Vong Ưu đại sư ngồi trên bồ
đoàn tụng kinh lập tức ngẩng đầu lên, nhíu mày: “Ngươi nói là có cô gái tới
tìm Diệp Đỉnh Chi? Hắn còn rất vui mừng?”
“Huynh ấy rất vui mừng. Chẳng khác nào...” Ăn Vô Thiền xoay chuyển, nghĩ
cả nửa ngày mới nói: “... chẳng khác nào lúc con thấy mứt quả vậy.”
“Cô gái kia trông ra sao?” Vong Ưu đại sư trầm giọng nói.
“Tiên tử trong tranh ra sao, tỷ tỷ ấy cũng vậy!” Vô Thiền hưng phấn nói:
“Nghe nói nữ nhân trong Cô Tô thành rất đẹp, nhưng so với cô nương ấy
thì còn kém xa.”
“Sư phụ tới chỗ Diệp công tử xem thử, Vô Thiền, con đợi trong chùa, đừng
đi đâu.” Vong Ưu đại sư đột nhiên đứng dậy, chỉ trong chớp mắt đã lao rất
ngoài cửa.
Vô Thiền sửng sốt, vội vàng xoay người theo: “Sư phụ.”
Vong Ưu đại sư hất tay, cánh cửa đã đóng lại. Ông cất bước nhảy lên, đi
thẳng về phía gian trà tranh của Diệp Đỉnh Chi.
Vong Ưu đại sư từng là hảo hữu với bọn Lý tiên sinh, Tiêu Nhược Phong,
hiểu rất rõ phòng vệ ngầm trong Thiên Khải Thành sâm nghiêm tới mức
nào. Một mình Dịch Văn Quân không cách nào trốn thoát, còn Diệp Đỉnh
Chi vẫn ở đây chưa bao giờ rời khỏi, cho nên có người giúp hắn dẫn Dịch
Văn Quân ra ngoài. Người như thế nào mà có bản lĩnh như vậy! Nếu có trợ
thủ như vậy, sao lần trước Diệp Đỉnh Chi vào Thiên Khải Thành, bọn họ
không xuất hiện?
Tăng bào phất phới theo làn gió, Vong Ưu đại sư từ Hàn Sơn tự chạy tới
gian nhà cỏ dưới núi, chỉ mất không tới nửa nén hương.
Trời đã lặn về tây, mặt trăng chậm rãi nhô lên.
Ngay thời điểm ngày và đêm giao nhau này, Diệp Đỉnh Chi ngồi một mình
ngoài sân, ngơ ngác nhìn bầu trời.
Vong Ưu đại sư đạp chân hạ xuống, thanh thế kinh người.
Bất luận là lúc gặp mặt ở Phong Hiểu tự hay là đi cùng nhau dọc đường tới
Cô Tô thành, Vong Ưu đại sư luôn mỉm cười thản nhiên, ôn hòa thân mật,
nhưng giờ phút này ông lại có khí thế La Hán.
Trong rừng núi, cỏ cây rung động, chim thú bỏ chạy.
Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên, giơ một ngón tay đặt lên miệng, nói nhỏ:
“Suỵt!”
Vong Ưu đại sư bước tới một bước, bùn đất dưới chân lõm xuống một tấc.
Diệp Đỉnh Chi lại coi như không thấy, chỉ nói nhỏ: “Nàng đang ngủ.”
Ánh trăng dịu dàng phủ xuống, rốt cuộc tăng bào phất phới của Vong Ưu
đại sư cũng hạ xuống, khí thế trên người đột ngột ngừng lại, ông chắp tay
trước ngực, khẽ niệm Phật.
“Có lẽ là đi cả chặng đường dài nên mệt mỏi, cũng có thể là cuối cùng cũng
buông bỏ được lo lắng trong lòng, cho nên vừa vào nhà chưa bao lâu đã
nằm ngủ rồi.” Diệp Đỉnh Chi khẽ mỉm cười lắc đầu: “Cho dù thế nào đi nữa,
đại sư đợi nàng ngủ xong giấc này được không?”
Vong Ưu đại sư lùi lại một bước, lắc đầu: “Vừa rồi lão nạp nôn nóng quá.”
“Chẳng lẽ không phải là đại sư nhận lời nhờ vả của Lang Gia Vương, tới đây
cướp Dịch Văn Quân à?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
Vong Ưu đại sư khẽ lắc đầu: “Chẳng qua chỉ là lão nạp cảm thấy chuyện này
có điểm lạ nên mới tới đây xác nhận thôi.”
Diệp Đỉnh Chi nhìn thanh kiếm của mình cắm một bên, cười nói: “Ta còn
tưởng cuối cùng cũng phải đánh với đại sư một trận.”
“Chẳng hay Dịch cô nương được ai đưa tới?” Vong Ưu đại sư hỏi: “Cứ cách
mấy ngày là lão nạp và Vô Thiền lại xuống núi một lần, Diệp công tử thì
không hề đi đâu, tức là Dịch cô nương tự chạy đến. Thế nhưng trong Thiên
Khải Thành và Cảnh Ngọc vương phủ canh gác sâm nghiêm, lão nạp không
hiểu làm sao mà Dịch cô nương lại làm được.’
“Đại sư có biết sư phụ của ta là ai không?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
“Nam Quyết Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma, năm xưa lão nạp từng có duyên gặp
ông ấy một lần.” Vong Ưu đại sư nói.
Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu: “Năm xưa sư phụ hành tẩu giang hồ, có nhận
bốn gia nô, bọn họ chịu ơn cứu mạng của sư phụ, tuyên thề cả đời này sẽ
theo phụng dưỡng sư phụ. Sau khi sư phụ qua đời, bọn họ đi theo ta, ta
không muốn bọn họ đi theo nên phái bọn họ tới Thiên Khải Thành trông
coi Văn Quân giúp ta.”
“Dịch cô nương là bọn họ cứu ra?” Vong Ưu đại sư hỏi.
Diệp Đỉnh Chi gõ chuôi kiếm: “Đúng vậy, đại ân đại đức này chẳng khác nào
tái tạo, bọn họ đã báo đáp ân tình, đời này không cần theo ta nữa.”
Vong Ưu đại sư khẽ nhíu mày: “Võ công của bốn vị này... cao cường lắm à?”
Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Nói cao thì cũng không cao, ta không thể xông qua
Thiên Khải Thành được, chắc chắn bọn họ cũng không làm được. Cho nên
ta chờ bọn họ ở đây, bọn họ nói lát nữa sẽ trở lại tìm ta.”
“Được.” Vong Ưu đại sư bèn ngồi xuống mặt đá bên cạnh Diệp Đỉnh Chi.
Hai người cứ lẳng lặng ngồi đó.
Suốt đêm, không có ai đến.
Vong Ưu đại sư đứng dậy phủi bụi đất trên quần áo: “Xem ra bốn người
bọn họ sẽ không đến, có lẽ vì lão nạp ở đây. Diệp công tử, lão nạp đi trước,
nếu chuyện này có biến cố gì, nhất định phải tới Hàn Sơn tự đấy.”
Diệp Đỉnh Chi ngẩn người, trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Được.”
Vong Ưu đại sư rảo bước rời khỏi, một lát sau đã đi vào rừng núi, ông vừa
đi vừa khẽ thở dài.
“Nhìn chân trời, chân trời không xa, gọi mũi đất, mũi đất trước mắt, tiếc
thay thiên địa trong gang tấc mà chẳng cách nào chung một chỗ, đêm nay
trăng sáng chứng giám, hai trái tim chung nhịp đập.”
Đúng là hôm nay hắn định dẫn Dịch Văn Quân đi rồi lặng lẽ theo dõi tình
hình, nhưng cô gái ấy đang ngủ say trong phòng, chàng trai thì ngồi một
mình trong sân, cảm giác yêu thương lặng lẽ mà ấm áp đó khiến trong lòng
ông cũng mềm đi. Nhưng... đây có thật là chuyện tốt không?
Bên ngoài gian nhà tranh, Diệp Đỉnh Chi cũng đứng dậy, nhìn ánh mặt trời
từ từ hé lộ, trong lòng thoáng chút lo âu. Mấy năm gần đây bốn vị gia nô
luôn theo hầu Vũ Sinh Ma, xưa nay chưa từng có gì sơ suất, hôm qua đã nói
sẽ quay lại thì chắc chắn sẽ quay lại, giờ vẫn chưa thấy đâu, e là xảy ra
chuyện gì.
Mãi tới khi một tiếng ngựa hí vang lên. Hắn vội vàng quay người, chỉ thấy
một con tuấn mã đỏ thẫm lao tới. Diệp Đỉnh Chi vội vàng giơ tay giữ cương
ngựa, ép nó dừng lại. Hắn nhìn thoáng qua, trên lưng ngựa buộc một cây
cổ cầm, chính là cây đàn mà Tân Nguyệt Hàn chưa bao giờ để tách khỏi
mình. Hắn nhíu mày, gỡ cây đàn xuống, lúc vuốt dây đàn lại phát hiện một
bức thư kẹp trên dây đàn.
Diệp Đỉnh Chi đặt cổ cầm xuống đất, lấy lá thư, vội vàng mở ra đọc, nhưng
trên thư chỉ có vài câu ít ỏi.
“Khó khăn lắm mới gặp được chủ nhân một lần, nhưng không thể không
lên đường đi trước. Phía sau có truy binh, đã sắp tới. Bốn người chúng ta sẽ
tiếp tục đi về phía nam, dẫn bọn chúng vào Nam Quyết. Sau đó bốn người
chúng ta sẽ chia thành bốn hướng, đánh lạc hướng truy binh, hẹn một năm
sau gặp nhau bên Động Đình hồ rồi về gặp chủ nhân. Lần này nhờ có bằng
hữu năm xưa của Diệp tướng quân giúp đỡ, chúng ta không biết danh tính
bọn họ, trước khi tới Cô Tô thì mỗi người đã chia một ngả, nhưng sẽ có lúc
gặp lại, chủ nhân đừng nôn nóng. Tân Nguyệt Hàn.”
Diệp Đỉnh Chi thu hồi bức thư, suy nghĩ một lúc lâu rồi nói nhỏ: “Bằng hữu
cũ... của phụ thân?”
Lúc này trong phòng bỗng có tiếng động nhỏ, Diệp Đỉnh Chi lập tức ngừng
suy nghĩ, quay người lại, đẩy cửa bước vào, nói khẽ: “Tỉnh rồi à?”