Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Trắc phi của Cảnh Ngọc vương phủ bị người ta cướp đi, tin tức này đủ khiến
toàn bộ Thiên Khải Thành chấn động. Nhưng tin tức này thậm chí không
thể ra khỏi biệt viện. Biệt việt đó bị cách ly với lý do vương phi nhiễm bệnh
lạ, bất cứ ai cũng không được ra vào. Hàng ngày đồ ăn đều được thân binh
của Cảnh Ngọc Vương tự mình mang tới, còn cửu vương tử Tiêu Vũ thì
được đưa ra, giao cho chính phi nuôi dưỡng.
Có lẽ có một số người đã nhìn ra ít manh mối, đặt ở quá khứ chắc đã động
tay động chân, ví dụ như vương gia trẻ tuổi trong tòa Thanh Vương phủ.
Cảnh Ngọc Vương Tiêu Nhược Cẩn và Tiêu Nhược Phong cẩn thận chuyện
này như vậy chính là vì sợ Thanh vương phủ dò la được manh mối gì, mượn
đề tài này trở trò, đến lúc đó không chỉ Cảnh Ngọc vương phủ mất hết thể
diện, ngay cả Thái An Đế cũng hỏi tội. Nhưng đã nhiều ngày nay Thanh
vương phủ không có ai ra vào, thậm chí chuyện yết triều hàng ngày Thanh
Vương cũng cáo bệnh không tham gia.
Mãi tới một ngày, rốt cuộc Thanh Vương cũng ra khỏi vương phủ, sắc mặt
hồng hào, khí vũ hiên ngang, chẳng giống như mắc bệnh.
Sau đó ngồi xe ngựa vào cung.
Khi xuất phát mới là buổi chiều, khi về đã là hoàng hôn trời lặn.
Khi xuất phát sắc mặt Thanh Vương nghiêm nghị, khi trở về như trút được
gánh nặng, khóe miệng mỉm cười.
Những chi tiết này đều bị người khác ghi chép lại, đưa về Cảnh Ngọc vương
phủ.
“Ngươi nói xem có phải hắn vào cung báo cáo chuyện Văn Quân không?”
Tiêu Nhược Cẩn hỏi đệ đệ của mình.
Tiêu Nhược Phong lắc đầu: “Chuyện của Cảnh Ngọc vương phủ, làm sao
Thanh Vương biết được? Nếu ngươi tới tố cáo chẳng phải tự nói là mình
không để ý tới chuyện triều chính mà chỉ đi nhìn trộm việc nhà của các
vương gia khác? Cho dù có người bẩm báo chuyện này lên chỗ phụ hoàng,
cũng không thể là hắn được.”
“Thế thì có chuyện gì?” Tiêu Nhược Cẩn bất an.
“Đợi yết triều ngày mai thôi.” Tiêu Nhược Phong thở dài.
Ngày hôm sau yết triều, Thái An Đế nói bận việc, không xuất hiện.
Nhưng mới hôm trước, Thái An Đế lộ diện đâu có điểm lạ nào.
Tiếng bàn tán xôn xao.
Mãi tới buổi triều, bảy vị ngự sử trong Ngự Sử Đài được gọi vào cung, mãi
tới tối mịt mới về.
Hôm sau yết triều, Thái An Đế vẫn tuyên bố bận việc bãi triều.
“Xem ra sắp có chuyện lớn xảy ra.” Các thần tử đã ngửi thấy mùi nguy hiểm.
Cảnh Ngọc vương phủ, hai vị vương gia đứng ngồi không yên, thậm chí
Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong luôn luôn tỉnh táo cũng thấy bất an.
Vì hắn nhớ lần trước sau khi có chuyện mấy ngày không xuất hiện như vậy,
đại tướng quân bị định tội mưu phản tống giam, tru di toàn tộc.
“Lần này là nhắm vào chúng ta à?” Cẩn Vương hỏi, hiển nhiên cách hành
động kỳ quái của Thanh Vương và chuyện Thanh Vương vào cung yết kiến
hôm đó chắc chắn có liên quan. Mà tử địch lớn nhất của Thanh Vương
chính là bọn họ.
Tiêu Nhược Phong thở dài: “E là vậy.”
Ngày thứ ba yết triều, Thái An Đế vẫn không xuất hiện, nhưng buổi chiều lại
hạ một chiếu chỉ.
Toàn bộ triều đình kinh hãi.
Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần bị tố cáo mưu phản, lệnh cho bảy vị ngự sử
trong Ngự Sử Đài phối hợp điều tra việc này.
Do năm xưa Bách Lý Lạc Trần có công dẹp loạn, tạm thời không bắt giam,
nhưng phải triệu vào kinh thành, không được dẫn theo quá mười người.
Thánh chỉ được phái người vubg roi thúc ngựa, chạy suốt tám trăm dặm,
đưa tới khẩn cấp.
Người tuyên chỉ là một thái giám có thâm niên, trong cung cũng có một
chút địa vị, nhưng vẫn mang tâm trạng mất đầu lên đường.
Sát Thần Bách Lý Lạc Trần, nếu ông ta thật sự làm phản, thế chẳng phải một
đao giết chết mình. Nếu ông ấy không muốn làm phản, vô duyên vô cớ bị
bêu danh như vậy, chẳng phải cũng cho một đao giết chết mình? Nói tới
nói lui vẫn là một chữ ‘chết’. Bách Lý Lạc Trần kia nổi tiếng là loại ăn thịt
người không nhả xương.
Sau đó nhìn như sóng êm gió lặng nhưng thực chất là sóng ngầm mãnh
liệt.
Cảnh Ngọc Vương Tiêu Nhược Cẩn ngồi trong phòng uống trà, nhưng cánh
tay cầm chén run rẩy rất khẽ, hắn nhỏ giọng nói: “Cửu đệ, có phải chuyện
chúng ta liên minh với phủ Trấn Tây Hầu bị bại lộ rồi không?’
“Không thể như vậy được.” Tiêu Nhược Phong lắc đầu: “Chúng ta mới gặp
mặt nói chuyện với Bách Lý Thành Phong có một lần, cũng không có thư từ
qua lại. Cho dù Bách Lý Lạc Trần xảy ra chuyện cũng không liên quan tới
việc chúng ta gặp mặt Bách Lý Thành Phong.
“Nhưng lôi cả Bách Lý hầu gia ra động đao...” Tiêu Nhược Cẩn nhấp một
ngụm trà: “Lá gan của vị Thanh Vương điện hạ này to thật.”
Tiêu Nhược Phong khẽ nhíu mày: “Mà vị phụ hoàng của chúng ta cũng
đồng ý có đứa con to gan như vậy.”
“ Vương...” Quản gia lảo đảo chạy vào phòng.
Tiêu Nhược Cẩn đặt chén trà xuống, thần sắc không vui: “Có chuyện gì
vậy?”
Quản gia nơm nớp lo sợ nói: “Lý công công trong cung... cầm thánh chỉ
tới!”
Tiêu Nhược Phong và Tiêu Nhược Cẩn đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Nhược Cẩn
đẩy quản gia ra, bước tới cửa, nghiêm mặt nói: “Thánh chỉ đến thì đến,
đường đường Cảnh Ngọc vương phủ, chẳng lẽ tiếp chỉ còn ít?”
“Vương gia, thánh chỉ này tuy đưa tới Cảnh Ngọc vương phủ, nhưng không
phải tuyên chỉ cho vương gia ngài.” Một giọng nói the thé vang lên, Lý công
công mặc mãng bào dẫn người đi vào sảnh chính.
Sắc mặt Tiêu Nhược Cẩn hơi hòa hoãn lại, cười nói: “Lý công công.”
“Chào Cảnh Ngọc vương gia.” Lý công công cũng mỉm cười.
“Công công nói tuy thánh chỉ đưa tới Cảnh Ngọc vương phủ nhưng không
phải tuyên chỉ cho bản vương, thế là sao?” Tiêu Nhược Cẩn hỏi.
Ánh mắt Lý công công nhìn sang phía khác, Tiêu Nhược Phong đang bước
về phía này, cười nói: “Xem ra thánh chỉ này là tuyên đọc cho ta.”
“Đúng là cho vương gia ngài. Xưa nay hai vị vương gia luôn đi với nhau, ta
vừa tới Lang Gia vương phủ, không gặp được vương gia nên biết ngay Lang
Gia Vương điện hạ đang ở Cảnh Ngọc vương phủ. Đã gặp được vương
gia...” Lý công công giơ thánh chỉ: “Vậy thì tiếp chỉ thôi.”
Tiêu Nhược Phong và Tiêu Nhược Cẩn vội vàng quỳ xuống, cúi đầu nghe
chỉ.
Lý công công lại nhẹ nhàng đưa thánh chỉ cho Tiêu Nhược Phong, hạ giọng
nói: “Đây là mật chỉ, tuy bệ hạ lệnh cho ta tới đưa thánh chỉ, nhưng ta cũng
không biết ý chỉ này là gì, vương gia phải tự đọc thôi.”
Tiêu Nhược Phong nhận thánh chỉ, cười khổ: “Lý công công, thánh chỉ này
đúng là phỏng tay.”
Lý công công thở dài: “Tuy ta không biết nội dung thánh chỉ, nhưng thấy
khi viết bệ hạ đã cau mày suy nghĩ rất lâu...”
Tiêu Nhược Phong lắc đầu: “Lý công công nói vậy càng khiến ta kinh hãi.”
“Thế thì ta xin cáo từ, không khiến vương gia ngột ngạt nữa.” Lý công công
phẩy phất trần, cúi đầu thối lui.
Sau khi Lý công công đi được một lúc, Tiêu Nhược Phong vội vàng mở
thánh chỉ, nhanh chóng đọc lướt qua, hai hàng mi càng ngày càng nhíu
chặt.
Tiêu Nhược Cẩn hỏi: “Là gì vậy?’
“Phụ hoàng nói có sáu trăm Kim Ngô Vệ đang chờ ngoài Thiên Khải Thành.”
“Chờ? Phụ hoàng định làm gì?” Tiêu Nhược Cẩn căng thẳng hỏi.
“Người lệnh cho ta ngay hôm nay phải khởi hành, tới Càn Đông Thành.
Trọng trách dẫn Bách Lý Lạc Trần từ Càn Đông Thành tới Thiên Khải Thành,
phụ hoàng nói chỉ ta mới làm được. Cả đi cả về chỉ cho có ba mươi ngày,
không được phép chậm trễ.” Tiêu Nhược Phong thu hồi thánh chỉ, thở dài
một tiếng.
Tiêu Nhược Cẩn lắc đầu cười khổ: “Chiêu này của Thanh Vương đúng là
hung ác.”