Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 233: Cơn thịnh nộ của hầu gia



Thánh chỉ được đưa khẩn cấp suốt tám trăm dặm tới phía ngoài Càn Đông

Thành, nhưng thái giám phụ trách chuyện này lại dừng ngựa, ngồi xuống

một quán trà ven đường ngoài thành.

“Công công, đã tới ngoài thành rồi, sao đột nhiên lại dừng lại?” Tùy tùng hộ

vệ là một Kim Ngô Vệ trẻ tuổi, đứng phía sau thái giám cao tuổi, hoang

mang nói.

“Đi đường vất vả, đến đây uống chén trà nào.” Thái giám cao tuổi thở dài.

Kim Ngô Vệ trẻ tuổi do dự một chút, nhưng vẫn ngồi xuống trước mặt thái

giám cao tuổi. Thái giám rót cho mình một chén trước rồi rót cho người trẻ

tuổi trước mặt một chén. Kim Ngô Vệ vội vàng nhận chén trà, hắn nghe nói

vị công công này hầu hạ trong cung đã nhiều năm, rất nổi tiếng. Những đại

thái giám trong thâm cung thường có tâm địa thâm trầm, không dễ tiếp

xúc, nhưng dọc đường này ấn tượng của Kim Ngô Vệ về thái giám cao tuổi

này vẫn không tệ. Hắn nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói: “Công công, chúng

ta...”

Thái giám cao tuối xua nhẹ cánh tay, chặn câu hỏi của Kim Ngô Vệ: “Đã đi

xa như vậy rồi, sao phải nôn nóng nhất thời?”

Kim Ngô Vệ trẻ tuổi cũng có chút nhãn lực, cuối cùng không hỏi nữa, ngửa

đầu uống một hơi cạn sạch chén trà.

Thái giám cao tuổi lại uống rất chậm, nhấp từng ngụm một, như đang

nhấm nháp tinh tế. Hắn hầu hạ trong cung đã bốn mươi năm, đã uống

nhiều loại trà thượng đẳng, cũng chẳng hứng thú gì với trà của hàng quán

ven đường thế này. Lý do hắn không vào thành chẳng qua là... sợ.

“Gia đình ngươi rất không có địa vị gì lớn trong Thiên Khải Thành, phải

không?” Thái giám đột nhiên hỏi.

Kim Ngô Vệ sửng sốt, sau đó cười khổ một tiếng: “Sao công công lại nhận

ra?” Kim Ngô Vệ cũng là nơi con cháu các quan lại quyền thế thích tới nhất,

tuy phải tòng quân nhưng không cần ra chiến trường, không phải lo mất

mạng.. Thứ hai là ở hoàng thành, thánh ân long phúc, thăng cấp nhanh

nhất. Rất nhiều người coi chuyện này là một bước đệm, còn vị trí của hắn

cũng là người nhà lôi kéo quan hệ, tốn không ít tiền bạc mới xin được. Gia

thế của hắn phổ thông nên lúc bình thường luôn bị xa lánh và khinh bỉ

trong Kim Ngô Vệ, có chuyện gì tốt thì không tới phiên hắn làm, chỉ có

chuyện xấu này là lãnh đạo trực tiếp ra lệnh.

Thái giám thở dài: “Nếu có gia thế tốt, sao lại phải nhận cái chuyện xấu

này.”

Kim Ngô Vệ âm thầm giật mình, hỏi: “Công công nói vậy là sao?”

Thái giám kia không để ý tới hắn nữa, lại uống một chén trà: “Nếu không

phải năm xưa sư phụ không đấu lại tên đại thái giám kia, ta cũng chẳng tới

mức phải lưu lạc đến đây. Người không biết chuyện còn kính nể gọi công

công, nhưng thực ra có khác gì bị đẩy ra ngoài chịu chết kia chứ.”

Kim Ngô Vệ càng nghe càng hoang mang, cũng càng lúc càng kinh hãi:

“Công công..”

“Đi thôi, tới gặp Bách Lý hầu gia.” Thái giám cao tuổi đứng đậy cười nói:

“Ngươi biết vị hầu gia chúng ta sắp gặp, trước đây có biệt danh là gì

không?”

“Là gì?”

“Sát Thần.”

Phủ Trấn Tây Hầu.

Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong đang ngồi trong sảnh chờ đợi,

bọn họ vừa biết có một vị đại thái giám từ Thiên Khải Thành tới Càn Đông

Thành, đồng thời trên tay còn mang thánh chỉ, đến thẳng phủ Trấn Tây Hầu.

Bọn họ cũng có do thám trong Thiên Khải Thành, như tin tức từ Thiên Khải

Thành đưa về Càn Đông Thành cũng phải mất vài ngày, nhưng bây giờ...

“Vị hoàng đế bệ hạ này đúng là nhanh chân.” Bách Lý Thành Phong cười

lạnh nói.

Không chút dấu hiệu nào.

Một thánh chỉ đã được đưa tới Càn Đông Thành.

“Chắc chắn không phải chuyện tốt rồi.” Bách Lý Lạc Trần âm u uống một

ngụm trà.

“Thánh chỉ đến!” Một giọng nói the thé vang lên, thái giám trung niên mặc

thường phục màu xám đi vào trong sảnh, bên cạnh là một tùy tùng cầm

đao.

Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong lạnh lùng nhìn bọn họ, sắc mặt

không biểu cảm.

Trong tưởng tượng của Kim Ngô Vệ trẻ tuổi, thánh chỉ đến đâu thì người

người quỳ lạy, cúi đầu nghênh đón. Nhưng sao trong đại sảnh chỉ thấy âm

u đầy tử khí, hai vị chính chủ mặt mũi lạnh tanh.

“To gan, thấy thánh chỉ, vì sao không quỳ!” Tùy tùng đặt tay lên chuôi đao,

nổi giận nói.

Bách Lý Lạc Trần quay đầu sang liếc mắt nhìn Kim Ngô Vệ một cái.

Trong lòng Kim Ngô Vệ lạnh buốt, tay cầm đao không nhịn được run lên lẩy

bẩy.

Công công tuyên chỉ nhắm mắt lại thở dài một tiếng, đúng là uổng công

mình chỉ điểm lúc vừa rồi.

Bách Lý Lạc Trần hắng giọng một cái: “Ngươi đi hỏi vị bệ hạ viết thánh chỉ

xem vì sao ta không quỳ?”

Công công tuyên chỉ vội vàng quát khẽ: “Lui ra! Trấn Tây hầu gia chiến công

hiển hách, mười năm trước đã được nhận long ân, có thể đeo đao vào

cung, gặp mặt thánh thượng mà không phải quỳ. Ngươi còn nhỏ tuổi, biết

cái gì!”

Hầu gia không quỳ nhưng chẳng lẽ con trai của hầu gia cũng không quỳ à?

Kim Ngô Vệ suy nghĩ, nhưng cuối cùng không hỏi.

Bách Lý Thành Phong hừ lạnh một tiếng: “Càn Đông Thành chúng ta vắng

vẻ, rời xa Thiên Khải, đã nhiều năm rồi không nhận được thánh chỉ.”

“Trình công công, đã lâu không gặp.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên nói.

Công công tuyên chỉ ngơ ngác nói: “Không ngờ năm xưa chỉ có duyên gặp

mặt vài lần mà hầu gia vẫn nhớ lão nô, lão nô vô cùng vinh hạnh...”

“Đừng nói mấy chuyện này nữa. Cầm thánh chỉ mãi chắc nặng tay lắm, cứ

tuyên đọc đi.” Bách Lý Đông Quân xua tay nói.

Trình công công gật đầu nói: “Vâng vâng vâng.” Hắn mở thánh chỉ, cố gắng

trấn tĩnh lại, dù sao hắn sống trong quan trường đã mấy chục năm, khi đọc

thánh chỉ, giọng điệu vẫn hùng hậu: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu

viết. Nay Ngự Sử Đài dâng thư vạch tội Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần, nói

người này cấu kết phản loạn, đại nghịch bất đạo, ý đồ mưu phản. Niệm tình

Trấn Tây Hầu nhiều năm dẹp loạn có công, cho nên tạm thời không bắt

giam, theo khâm sai vào kinh thành nhận thẩm vẫn của Ngự Sử Đài. Khâm

thử...”

Ánh mắt Bách Lý Lạc Trần càng ngay càng lạnh lẽo, giọng đọc của Trình

công công cũng càng lúc càng nhỏ. Cuối cùng đọc xong, hắn thu hồi thánh

chỉ, lau mồ hôi trên trán nói: “Tiếp... tiếp chỉ đi.” Tay phải hắn vẫn cầm thánh

chỉ nhưng cả Bách Lý Lạc Trần và Bách Lý Thành Phong đều không định đi

tới.

“Thú vị, thú vị lắm.” Bách Lý Lạc Trần đột nhiên cười nói.

Trình công công cầm thánh chỉ, mồ hôi đổ đầy đầu, chỉ cảm thấy giọng nói

của Bách Lý Lạc Trần đầy đao kiếm.

Bách Lý Thành Phong quay đầu sang phía nhìn phụ thân, chỉ hỏi hai chữ:

“Tiếp không?”

Trình công công và Kim Ngô Vệ đều âm thầm kinh hãi.

“Tiếp không”, không phải là có giơ tay ra nhận thánh chỉ không, mà là nếu

không tiếp tức là phủ Trấn Tây Hầu xác nhận cái tiếng mưu phản kia, e là sẽ

khởi binh ngay lập tức.

Thế thì hai người bọn họ, có sống sót rời khỏi Càn Đông Thành được

không?

Bách Lý Lạc Trần trở lại chỗ cũ, ngồi xuống chậm rãi nhấp một ngụm trà:

“Tiếp đi.”

Bách Lý Thành Phong đưa tay cầm thánh chỉ kia, Trình công công như trút

được gánh nặng, lùi lại phía sau một bước.

Sau đó Bách Lý Thành Phong đột nhiên bước lên trước một bước, vung

chưởng.

Trình công công cũng luyện võ nhiều năm, nội lực miên âm cũng có chút

tên tuổi trong đại nội, nhưng lại bị chưởng này của Bách Lý Thành Phong

đánh bay ra ngoài. Kim Ngô Vệ cả giận nói: “Chúng ta là đặc sứ của kinh

thành, sao ngươi dám ra tay với chúng ta!”

Bách Lý Thành Phong hừ lạnh nói: “Thái giám!”