Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Năm trăm Kim Ngô Vệ hộ tống một chiếc xe ngựa nào đó phi nước đại rời
khỏi Càn Đông Thành.
Trấn Tây Hầu danh chấn thiên hạ mặc tấm áo đỏ máu ngồi trong xe ngựa,
trong thánh chỉ chỉ cho phép ông mang mười người theo. Đối với vị hầu gia
năm xưa mỗi khi xuất chinh ít nhất cũng là mười vạn đại quân theo sau,
đúng là quá ít ỏi. Nhưng càng ít ỏi là, Bách Lý Lạc Trần chỉ đem theo năm
người.
Một người trung niên cao to bụng phệ, mặt mày bóng loáng, cầm một cái
bọc, bên trong để bảy thanh đao to to nhỏ nhỏ,tự xưng là Thất Tinh Đao tổ
truyền. Đao pháp của hắn rất lợi hại nhưng không phải để giết người mà để
cắt thịt. Trong phủ Trấn Tây Hầu, không ai không biết, không người không
hay. Mọi người gặp hắn đều gọi một tiếng Vương sư phụ, hay còn gọi là
Vương Trù, còn tên tuổi thật thì không ai biết, là đầu bếp xuất sắc nhất hầu
phủ, món lợi hại nhất là trâu nướng nguyên con. Đưa một con trâu sống
vào, đợi một đêm, trưa hôm sau là có thể mở tiệc.
Ngồi bên cạnh gã cao to trung niên lại là một người hoàn toàn khác biệt,
đó là một cô gái khoảng ba mươi tuổi, mặc đồ trắng từ trên xuống dưới,
vóc dáng nở nang, gương mặt xinh đẹp, nhất là vẻ phong tình giữa hai
hàng mi, e là nam tử có sống lưng cứng rắn nhất cũng phải cúi người.
Vương Trù chỉ ngồi bên cạnh cô ta mà toàn thân khô khốc, nhưng mắt nhìn
thẳng, không dám liếc sáng. Hầu gia để tang vợ đã mấy chục năm, lâu nay
chỉ để ý tới một vài nữ tử. Nhưng khổ nỗi nữ nhân này chính là một trong
số đó, tỷ tỷ có tiếng hát tuyệt diệu nhất Vạn Nguyệt Các ở Càn Đông Thành
- Tô Viện.
Tô Viện cũng không nhìn sang Vương Trù, ánh mắt Tô Viện vẫn không rời
khỏi gương mặt thiếu niên đối diện. Thiếu niên ngồi đối diện với cô có mắt
sáng mày kiếm, gương mặt như ngọc, chẳng khác nào công tử văn nhã
trong tiểu thuyết thoại bản, khổ nỗi gương mặt lạnh như băng. Tô Viện
nhìn hắn đầy phong tình, hắn nhìn Tô Viện, vẻ mặt vẫn lạnh lùng. Bên hông
thiếu niên là một thanh trường kiếm, chỉ nhìn đã biết chất lượng bất phàm,
chỉ tiếc là đặt cạnh thiếu niên yếu ớt như khối mỹ ngọc này, chỉ như món
đồ trang trí của công tử bột mà thôi.
Bên cạnh thiếu niên có một ông lão. Mọi người trong hầu phủ đều nhận ra
ông lão này, nhưng chưa ai từng tiếp xúc, vì hàng ngày lão chỉ làm có một
việc - nuôi ngựa, còn là chỉ cho con ngựa của Trấn Tây Hầu ăn. Có lẽ đã lâu
rồi ông lão không ngồi chung với nhiều người như vậy, tay chân luống
cuống, ngồi một lúc lại dịch sang chỗ khác, sợ đụng phải thiếu niên thì bị
mắng, lúc lại xoa tay, liếc trộm nữ nhân xinh đẹp trước mặt, ngắm vài lần
cũng đã nghiền, cuối cùng lại nhìn sang lão hầu gia mà mình hầu hạ.
Từ khi lên xe ngựa, lão hầu gia đã nhắm mắt dưỡng thần, không nói tới một
câu, cuối cùng tiếng ngáy khẽ vang lên, hóa ra đã ngủ.
“Ngươi cứ nhìn ta như vậy làm gì?” Người đầu tiên mở miệng nói chuyện lại
là thiếu niên đeo kiếm.
Tô Viện che miệng cười: “Công tử không nhìn ta, sao lại biết ta đang nhìn
công tử?”
“Thế ngươi có biết ông già bên cạnh ta luôn nhìn ngươi không?” Thiếu niên
đeo kiếm hỏi ngược lại.
Con mắt Tô Viện không buồn xê dịch: “Đương nhiên là biết.”
“Khụ khụ.” Bách Lý Lạc Trần như tỉnh khỏi giấc mộng, khẽ ho khan hai tiếng:
“Đừng nói chuyện, ta không ngủ được.”
Lão già chăn ngựa rốt cuộc cũng tìm được cơ hội, vội vàng nói: “Hầu gia,
ngài gọi ta theo làm gì, ta còn phải chăn ngựa nữa. Ngoài ta ra thì Truy
Phong có ai cho nó ăn cỏ được đâu?”
Mí mắt Bách Lý Lạc Trần không buồn nhấc lên: “Chính vì Truy Phong đến
nên mới mang ngươi theo đấy!”
Một tiếng hí dài vang lên bên ngoài xe ngựa, ông lão chăn ngựa trợn mắt,
đúng là âm thanh quen thuộc kia.
Bên ngoài xe ngựa, một người trẻ tuổi cưỡi một con ngựa đen tuyền lao
qua Kim Ngô Vệ, chạy thẳng lên đầu.
Hai tên phó tướng đang tán gẫu, người trẻ tuổi hơn nói với giọng khinh
thường: “Nghe đồn Trấn Tây Hầu Bách Lý Lạc Trần được tôn là Sát Thần cơ
mà? Dưới trướng có Thất Sát Tướng, Cửu Phù Đồ, Thập Tam Ưng Kích, mỗi
người đều là nhân vật một đấu vạn. Sao lần này mang theo không phải đầu
bếp thì là lão già, còn có một ả đào, một gã trai bao nữa, đúng là nực cười.”
Vị lớn tuổi hơn lắc đầu: “Thất Sát Tướng, Cửu Phù Đồ mà ngươi nói là
chuyện bao nhiêu năm trước rồi, đa số đã hy sinh trên chiến trường, còn lại
thì cũng nhiều năm rồi, già thì đã già, chết thì đã chết, làm sao đi theo hầu
gia được nữa. Nhưng những người mà Trấn Tây Hầu mang theo lần này, ta
cũng thấy khó hiểu.”
“Ngươi mà hiểu được chẳng hóa ra ngươi là hầu gia à?” Người trẻ tuổi cưỡi
con ngựa đen Truy Phong lướt qua hai vị phó tướng, hừ lạnh nói.
Phó tướng lớn tuổi nhìn người trẻ tuổi kia, tướng mạo bình thường, gương
mặt hoàn toàn không thể nhớ nổi, có điều trên người lại có một luồng khí
thế khó tả, lập tức chèn ép hắn.
Người trẻ tuổi không đợi hắn đáp lời đã thúc ngựa tới bên thủ lĩnh dẫn
quân.
“Huynh đệ....”Người trẻ tuổi mỉm cười.
“To gan! Đây là Lang Gia Vương điện hạ, cửu hoàng tử của bệ hạ, quý nhân
trong hoàng tộc họ Ly của Bắc Ly, sao ngươi dám gọi là huynh đệ! Ngươi
cũng họ Tiêu à!” Phó tướng lớn tuổi quát.
Tiêu Nhược Phong quay đầu sang, nhìn người trẻ tuổi như đang suy nghĩ.
Người trẻ tuổi chắp tay nói: “Tại hạ Tiêu Lỗi Lạc, điện hạ phong thái hiên
ngang, khiến người ta ngưỡng mộ!”
Hai vị phó tướng nhìn nhau, thầm nghĩ trong lòng: Họ Tiêu thật kìa.
Tiêu Nhược Phong mỉm cười, thái độ lại rất tốt: “Ngươi khá lắm.”
“Không được bằng ngươi, không được bằng ngươi.”
“Thằng nhãi này thật quá phách lỗi, sao Trấn Tây Hầu lại mang theo một
thằng ngốc như vậy?” Phó tướng trẻ tuổi bất bình.
Tiêu Nhược Phong nhìn về phía trước, đột nhiên nói: “Ta lại cảm thấy hắn
khá giống một vị bằng hữu của ta.”
Thiên Khải Thành.
Thanh Vương phủ.
“Chắc bây giờ Lang Gia Vương điện hạ của chúng ta đã tới gặp Trấn Tây
Hầu rồi.” Thanh Vương điện hạ ngồi trong đình nghỉ mát, xung quanh là
tiếng ca ríu rít.
“Khởi bẩm điện hạ, theo tin tức, đã đang trên đường về rồi.” Người hầu cúi
đầu nói.
Thanh Vương khẽ gật đầu: “Đúng rồi, ta đã thấy khoản mục ngươi đưa lên
mấy hôm trước, đúng là kinh khủng.”
Người hầu suy nghĩ rồi trả lời: “Cũng chẳng có cách nào, dù sao người
chúng ta muốn giết...”
“Được rồi, tuy ngươi và đại tổng quản đều nói với bản vương, trên đời này
không có ai mà bọn họ không giết được.” Thanh Vương thở dài: “Nhưng
bản vương vẫn rất lo lắng, dù sao bên đấy còn có cả Tiêu Nhược Phong.”
“Điện hạ xin cứ yên tâm, chín trăm dặm này, chắc chắn Bách Lý Lạc Trần
không thể đi hết. Còn Tiêu Nhược Phong...” Người hầu ngẩng đầu lên:
“Cũng thế.”
Ồ
Thanh Vương ngoắc cằm một nữ nhân diễm lệ bên cạnh: “Ồ?”
Người hầu cúi đầu cười một tiếng: “Dù sao người sắp tiễn bọn họ lên
đường chính là...”
“Ám Hà.”