Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
“Ngươi nói có phải mấy lão già phát điên rồi không, yêu cầu như vậy mà
cũng dám nhận?” Một người trẻ tuổi để ria mép đi tới, vuốt ve lưỡi dao
trong tay, ánh mắt đầy suy tư.
Bên cạnh là một nam tử cầm dù, dung mạo của nam tử kia khá tuấn tú, ánh
mắt lạnh lẽo thấu xương, không để ria mép.
Gã ria mép thu dao, vuốt ve chòm râu, con mắt híp lại: “Ngươi không để ý
à? Lần này chúng ta phải giết Bách Lý Lạc Trần đấy, đây là Trấn Tây Hầu
danh chấn thiên hạ, năm xưa ngay cả lão già kia cũng cực kỳ bái phục.”
“Ngươi sai rồi.” Nam tử cõng dù dừng bước, lấy từ trong lòng ra một tờ
giấy, mở ra đọc lướt qua: “Người mà bên trên bảo chúng ta giết không chỉ
có Bách Lý Lạc Trần, còn có Tiêu Nhược Phong.”
Gã ria mép mỉm cười: “Ta nhớ hắn, tiểu tiên sinh của Học Đường.”
Nam tử đeo dù thu hồi tờ giấy, bổ sung một câu: “Bắc Ly Lang Gia Vương.”
“Chán ngắt, hợp tác với người như ngươi, tuy hoàn thành nhiệm vụ nhanh
đấy, nhưng rõ là chán ngắt.” Gã ria mép duỗi lưng một cái.
Hai người đi tới bên rìa núi, cúi người nhìn xuống.
Đội ngũ Kim Ngô Vệ mênh mông cuồn cuộn đang hộ tống một chiếc xe
ngựa phóng nhanh về phía trước.
Gã ria mép xoay tay phải, con dao hiện lên giữa ngón tay, xoay tròn. Hắn
đột nhiên dừng tay, chỉ vào kỵ sĩ mặc giáp nhẹ đi đầu: “Tiêu Nhược Phong!”
“Hắn là mấu chốt trong chuyện này. Đầu tiên chúng ta phái mười hai kiếm
khách Tô gia phá tan mã trận, giết chết đám Kim Ngô Vệ không chịu nổi
một đòn kia, ngăn cản Lang Gia Vương. Ngươi lên xe ngựa, giết lão hầu gia.
Cuối cùng chúng ta hợp lực vây giết Tiêu Nhược Phong.” Gã ria mép giơ
chủy thủ, vạch nhẹ trước yết hầu: “Đơn giản dễ dàng, nửa canh giờ là
xong.”
“Yêu cầu lớn nhất Ám Hà trong ba mươi năm qua, sao tới miệng ngươi lại
đơn giản như vậy?” Nam tử cõng dù nở nụ cười hiếm thấy.
Gã ria mép híp mắt: “Giết người, xưa nay luôn là chuyện đơn giản nhất.”
“Nếu thật sự đơn giản như vậy, hắn có sống qua hôm nay không?” Nam tử
cõng dù hỏi.
“Thử một lần là biết thôi.” Gã ria mép nhún vai.
Tiêu Nhược Phong thúc ngựa đi đầu, tốc độ càng lúc càng nhanh, hai phó
tướng bên cạnh đã thở hồng hộc. Bọn họ vốn là Kim Ngô Vệ, không giỏi về
hành quân, đi cả ngàn dặm đã mệt bở hơi tai. Không ngờ tới Càn Đông
Thành rồi, Tiêu Nhược Phong lại không buồn nghỉ ngơi chút nào, trực tiếp
lên đường trở về. Tuy trong lòng bọn họ cũng có oán hận, nhưng dù sao
Tiêu Nhược Phong cũng là vương gia, không ai dám nhiều lời, Nhưng Tiêu
Nhược Phong càng đi càng nhanh, bọn họ sắp không theo kịp nữa.
Phó quan lớn tuổi lau mồ hôi trên trán: “Vương gia, bệ hạ cho thời hạn gấp
rút như vậy sao? Cứ đi liên tục như vậy e là mọi người đều không chịu
được. Ngài cũng biết mà, tuy Kim Ngô Vệ chúng ta ngày ngày thao luyện,
chưa bao giờ lười biếng, nhưng đây là lần đầu tiên đi xa như vậy.”
Phó tướng nhỏ tuổi hơn một chút thì sắc mặt trắng bệch, thậm chí đã
không nói nên lời.
“Qua ngọn núi nhỏ phía trước, chúng ta sẽ hạ trại.” Tiêu Nhược Phong giơ
roi chỉ đằng trước.
“Rõ.” Phó quan lớn tuổi ngửa đầu lên uống một ngụm nước rồi vội vàng đi
theo.
Trong xe ngựa, Bách Lý Lạc Trần vẫn nhắm mắt dưỡng thần, bốn người còn
lại ngồi nghiêm chỉnh, không ai nói gì. Người trẻ tuổi cưỡi con ngựa Truy
Phong có vẻ đã mệt, ném ngựa cho một Kim Ngô Vệ, cũng chui vào trong
xe.
“Đúng là mệt chết mất, quân đội hành quân lúc nào cũng liều mạng như
vậy à?” Người trẻ tuổi lắc lắc cánh tay: “Làm ta mệt chết đi được.”
Bách Lý Lạc Trần mở to mắt, giơ tay day huyệt Thái Dương: “Tốc độ này mà
là quân doanh dưới trướng ta năm xưa thì sẽ bị xử trí theo quân pháp, quá
chậm. Nhưng đối với đám Kim Ngô Vệ quen được cưng chiều thì rất hiếm
thấy. Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong đúng là biết cách trị quân, chỉ mấy
ngày ngắn ngủi mà đã ép được bọn họ nghe lời.”
Người trẻ tuổi kia mỉm cười: “Hắn tự phi băng băng đằng trước, người phía
sau dám không đuổi theo hay sao?”
Bách Lý Lạc Trần cầm túi nước bên cạnh uống một hớp rồi nói: “Hắn vội
vàng như vậy, e là đã đoán được.”
“Đoán được gì?” Người trẻ tuổi hỏi.
“Lần này tới Thiên Khải Thành, không phải chỉ đơn giản là đi đường.” Bách
Lý Lạc Trần mỉm cười: “Yêu cầu hắn hộ tống, đơn giản là vì có người muốn
giết ta.”
Bách Lý Lạc Trần vừa nói xong, lông mày của nam tử tuấn tú đeo trường
kiếm đột nhiên cau lại, sát khí bùng lên trên mặt.
Ông lão chăn ngựa thì vẻ mặt khổ sở ai oán nhìn Bách Lý Lạc Trần, có lẽ
trong lòng đang thầm trách cứ lão hầu gia, sao đã trên đường xuống
Hoàng Tuyền rồi mà còn dẫn mình theo.
Vương Trù chuyên làm đồ ăn ngon lại không hề sợ hãi nói: “Ai mà giết được
hầu gia.”
Tô Viên yêu kiều quyến rũ thì quan sát người trẻ tuổi có thể trò chuyện
bằng vai phải lứa với hầu gia, thế nhưng gương mặt đó lại hết sức bình
thường, không có gì đặc biệt. Sau khi nhìn một lúc cô quay đầu đi, lại ngắm
thiếu niên phong lưu tuấn tú kia.
Người trẻ tuổi nhún vai: “Người ở Thiên Khải Thành đáng sợ như vậy sao?”
“Dừng... dừng lại hạ trại!” Hai phó tướng hét lớn, ghìm cương ngựa đứng
lại. Bọn họ đã thở hồng hộc, không còn hơi sức, nói xong lập tức nhảy
xuống dắt ngựa sang một bên.
Năm trăm Kim Ngô Vệ sau lưng đồng thời xuống ngựa, xe ngựa của Trấn
Tây Hầu cũng dừng lại, có người tới thông báo: “Hầu gia, đêm nay chúng ta
hạ trại nghỉ ngơi, sau khi bên kia dựng lều xong chúng ta sẽ phái người tới
đón hầu gia.”
“Đi đi.” Người trẻ tuổi nói: “Ban đêm gió rét, trong lều phải ấm áp một
chút.”
“Rõ.”
Hai phó tướng đứng một bên uống nước nghỉ ngơi, người lớn tuổi quan sát
bốn phía xung quanh, đột nhiên nói: “Ngươi có thấy kỳ lạ không...”
Người trẻ tuổi ngửa đầu uống ba ngụm nước lớn rồi mới thở dài một tiếng,
vẻ mặt hoang mang: “Có chỗ nào lạ?”
“Hình như bọn họ không hề mệt mỏi.” Phó tướng lớn tuổi quan sát cẩn
thận, phát hiện Kim Ngô Vệ đang hạ trại tại chỗ, ngay ngắn trật tự, động
tác nhanh chóng, ngoài vài người linh tinh ngã dưới đất co quắp, Nhưng
người còn lại có vẻ không mấy mệt mỏi khi đi đường lâu ngày như vậy.
“Thuộc hạ của Lý huynh đúng là lợi hại.” Phó tướng trẻ tuổi cảm thán.
“Vớ vẩn, thuộc hạ của ta ra sao mà ta còn không biết à? Lần này phụng
lệnh chỉ đem mười ba thuộc hạ theo, mấy gã đang nằm đất đấy, chẳng phải
còn lại là người của Tạ Đức nhà ngươi à?”
Phó tướng Tạ Đức cũng giật nảy mình: “Ta... ta cũng chỉ mang theo hai
mươi hai người, trên đường ta còn tưởng những người khác là thuộc hạ của
Lý huynh!”
“Rốt cuộc là sao!” Phó tướng trẻ tuổi đột nhiên quay đầu lại nhìn Tiêu
Nhược Phong.
Tiêu Nhược Phong đặt tay lên kiếm, nhìn về phía trước, ánh mắt lạnh lùng.