Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 261: Giúp đỡ lẫn nhau



“Nên tới xem thử.”

Trong học đường, Lý tiên sinh đột nhiên đứng dậy.

“Đến lúc rồi à?” Trần Nho hỏi.

Lý tiên sinh gật nhẹ đầu: “Mấy chuyện dơ bẩn thế này chắc chắn sẽ do đám

thái giám kia thay mặt cẩu hoàng đế làm việc. Với trình độ của Đông Quân

hiện giờ, đánh một tên thái giám thì không thành vấn đề, nhưng nếu nhiều

tên thì khá phiền phức.”

“Thiên Khải Ngũ Tổng Quản, mỗi người đều là cao thủ có tên tuổi trong đại

nội. Bây giờ Đông Quân đã có thể giao chiến với một trong số họ rồi?”

“Ngoài lão quái vật Trọc Thanh ra, đám còn lại thì không thành vấn đề.”

Đột nhiên có hạt mưa nhỏ rơi xuống.

Bách Lý Đông Quân đứng trong làn mưa, áo trắng phất phơ, tay phải cầm

kiếm lật úp, tay trái cầm bình rượu bên hông lên, ngửa đầu uống một ngụm

rượu. Y cười nhìn Trọc Sâm công công: “Ta là Tửu Tiên, Bách Lý Đông Quân.”

Cái chất phong lưu của thiếu niên, chính là như vậy.

Trọc Sâm công công lau nước mưa trên mặt, hắn tới đây là mang sát ý, vốn

định trực tiếp lấy đầu Bách Lý Đông Quân rồi rời khỏi, nào ngờ Bách Lý

Đông Quân lại mạnh đến vậy, mạnh tới mức mình vận Huyết Hà kiếm pháp

tới cảnh giới cao nhất rồi mà vẫn không thắng được, còn bị đánh như chó

rơi xuống nước.

Lúc này Bách Lý Đông Quân càng tiêu sái, hận ý trong lòng Trọc Sâm công

công càng mạnh.

“Trọc Lạc, ngươi còn chờ trong đó làm gì?” Trọc Sâm hét lớn một tiếng.

Trong góc vắng, thái giám cao gầy mặc mãng bào đi ra, hắn cười nói: “Ai

mà ngờ được, tổng quản chưởng kiếm không ai bì nổi lại bị một đứa bé

đánh cho không cách nào hoàn thủ.”

Trọc Sâm cả giận: “Ngươi cũng thấy rồi đấy, đó là Tây Sở Kiếm Ca!”

Trọc Lạc nhìn Bách Lý Đông Quân trên bức tường nói: “Nô tài tổng quản

chưởng sách Trọc Lạc, võ công của ta rất bình thường, cho nên vừa rồi chỉ

dám đứng ngoài quan sát, không dám ra tay.”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Hay cho câu võ công bình thường.”

Tuy thái giám vừa xuất hiện không có sát khí sắc bén như Trọc Sâm công

công, ngược lại luôn cười tủm tỉm, dáng vẻ hòa nhã, nhưng trực giác nói với

Bách Lý Đông Quân, chắc chắn thái giám này còn đáng sợ hơn hẳn. Bây giờ

đang có mưa, y tu luyện Thu Thủy Quyết, gặp nước thì càng mạnh, nhưng

đánh thắng một tổng quản chưởng kiếm đã phải dừng hết vốn liếng, có

thêm tên nữa thì e là bốn chữ ‘gặp nước càng mạnh’ vẫn chưa đủ.

“Tuy võ công của ta không cao, nhưng ta cảm thấy hai người đánh một,

công tử không có phần thắng!” Trọc Lạc khẽ mỉm cười.

Bách Lý Đông Quân nắm nhẹ tay phải, kéo làn nước mưa tới ngưng tụ

thành một thanh thủy kiếm. Y gật đầu: “Một thanh thì ta không đánh được,

thế thì ta dùng hai tay?”

Trọc Sâm cười lạnh: “Rõ lắm chiêu số linh tinh.”

“Động thủ!” Trọc Lạc đột nhiên giang hai tay, nước mưa xung quanh lập tức

bốc hơi.

Trên trường kiếm bảy thước lại lóe lên sắc máu.

Trọc Sâm công công nhảy lên, hạ xuống sau lưng Bách Lý Đông Quân, sắc

máu lóe lên, vừa chém xuống thì thân hình Bách Lý Đông Quân đột nhiên

biến mất.

Khi Bách Lý Đông Quân xuất hiện trở lại đã cách xa mười bước, y vừa xuất

hiện thì sau lưng đã vang lên một giọng nói ôn hòa.

“Ở đây à.”

Bách Lý Đông Quân giật mình, thủy kiếm bên tay trái đâm về phía sau.

Trọc Lạc công công trực tiếp xuất chưởng đánh tới, thủy kiếm từ từ bốc hơi

trong tay hắn. Tiếp đó Trọc Lac nhẹ nhàng giơ tay, hơi nước xung quanh

đột nhiên ngưng tụ thành từng lưỡi đao băng, hắn vung tay, đánh về phía

Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân nâng thanh Bất Nhiễm Trần, nhảy điệu múa tuyệt thế

kia, đánh rơi tất cả đao băng xuống đất. Y lùi lại năm bước, ngẩng đầu lên,

trầm giọng nói: “Võ công bình thường?”

Trọc Lạc công công lại ra vẻ khiêm tốn khép hai tay trong áo: “Chỉ là chút

trò vặt thôi.”

Trọc Sâm công công vẻ mặt kinh ngạc: “Băng Hỏa chưởng? Ngươi luyện

được rồi?”

Trọc Lạc mỉm cười: “Đạt tới tiểu thành.”

“Một không đánh lại thì hai, chiêu này trước đây ta đã dùng, bây giờ chắc là

bị báo ứng. Nhưng, các ngươi có thể tìm người giúp.” Bách Lý Đông Quân

vung áo. “Thì ta cũng có thể.”

“Yên tâm, bọn họ sẽ không đến.’

Bên ngoài học đường, một chiếc xe ngựa lẳng lặng đỗ tại đó.

Trần Nho nói với gương mặt không biểu cảm: “Đêm hôm khuya khoắt, đại

tổng quản tới đây có chuyện gì?”

Rèm xe ngựa được vén lên, một thái giám trẻ tuổi vội vàng giơ tay đỡ người

trên xe ngựa xuống.

Đứng đầu Ngũ Tổng Quản, đại tổng quản Trọc Thanh.

“Đương nhiên là để lĩnh giáo Trần Nho tiên sinh và Lý tiên sinh rồi.” Trọc

Thanh công công cười khẽ nói.

“Xem ra không định nhường đường rồi?” Trần Nho hừ lạnh một tiếng.

“Đã khuya vậy rồi, định đi đâu cơ chứ?” Trọc Thanh lại nói: “Ta nhận lệnh bệ

hạ, tới đây hỏi thăm tình hình học đường. Trần tiên sinh định lên lớp à? Cẩn

Tuyên, thế này có hợp phép tắc không?”

Thái giám trẻ tuổi bên cạnh cúi đầu nói: “Khởi bẩm đại tổng quản, không

hợp phép tắc.”

Trần Nho khẽ cau mày.

Trọc Thanh võ công thâm sâu khó lường, nghe nói là cao thủ đệ nhất đại

nội, còn thái giám trẻ tuổi bên cạnh hắn chính là đệ tử chân truyền của hắn,

cũng là lựa chọn số một cho chức vị đại tổng quản tương lai - Cẩn Tuyên.

Hắn từng nghe một số lời đồn về thái giám trẻ tuổi này, nghe nói võ công

chỉ dưới Trọc Thanh, còn cao cường hơn đám Trọc Lạc Trọc Sâm nhiều. Xem

ra Trọc Thanh đã hạ quyết tâm ngăn cản bọn họ.

Tư Không Trường Phong nắm chặt trường thương, chỉ chờ Trần Nho ra lệnh

là lập tức lao tới. Hắn không phải người của học đường, cũng không phải

người của phủ Trấn Tây Hầu, hắn muốn làm thì chỉ cần vung thương thu

thương là được.

Ngay lúc giương cung bạt kiếm. đột nhiên có người ngáp một cái. Người

trung niên tóc trắng vặn eo bẻ cổ từ phía sau Trần Nho đi ra.

“Coi ta như không tồn tại à?”

Hắn buông tay xuống, ánh mắt vô cảm nhìn Trọc Thanh.

Trọc Thanh cười ha hả: “Ta và Lý tiên sinh là đồng liêu đã hơn mười năm, tuy

chúng ta không gặp mặt nhiều, nhưng mỗi lần gặp ta đều nhớ rất kỹ.

Ngươi rất giống, nhưng ngươi không phải.”

“Sao nghe có vẻ... hơi cảm động?” Lý Trường Sinh quay đầu lại, nhìn Trần

Nho.

Cho dù là Trần Nho với định lực rất cao, lúc này cũng không nhịn được mỉm

cười.

Tư Không Trường Phong còn nhịn tới mức bả vai run rẩy.

Trọc Thanh nheo mắt lại: “Các ngươi cười cái gì?”

“Có phải cảm thấy chỉ một Trần Nho, một Tư Không Trường Phong thì

không đánh nổi hai thầy trò các ngươi không?” Lý Trường Sinh đột nhiên

nói: “Tuy ta cũng thấy thế, nhưng một người cải trang thành Lý Trường Sinh,

liệu có thể lợi hại hơn Lý Trường Sinh không?”

Trọc Thanh vuốt ve nhẫn ngọc: “Thử xem?”

Lý Trường Sinh thở dài: “Ngươi đoán đúng rồi, ta quả thật không phải Lý

Trường Sinh. Trên mặt ta đeo mặt nạ da người.” Sau khi nói xong, hắn giơ

tay lên xé cái mặt nạ da người xuống, để lộ gương mặt trẻ trung tuấn tú

như một khối ngọc, cùng lắm chỉ mười bảy mười tám tuổi.

Trọc Thanh cười một tiếng, quả nhiên là thế.

Nam tử trẻ tuổi giơ tay với Trọc Thanh: “Ta tên Nam Cung Xuân Thủy, là

một người đọc sách trẻ tuổi.”

Sau đó giậm chân.

Gió, nổi lên.

Trong phương viên mười trượng đột nhiên hóa thành hoang vu.