Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Trong số những người ở đây, kinh ngạc nhất chính là Trần Nho. Mấy canh
giờ trước hắn mới gặp Lý Trường Sinh, trò chuyện với nhau đã lâu, người
này cả nói năng cử chỉ đều hệt như Lý Trường Sinh trong trí nhớ của hắn, lại
thêm hắn đi cùng Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong, cho nên
hắn chưa từng nghi ngờ.
Nhưng bây giờ, người trẻ tuổi trước mặt là ai?
Trần Nho nhìn Tư Không Trường Phong, Tư Không Trường Phong gãi đầu
một cái, không biết trả lời thế nào, chỉ nói: “Người một nhà.”
“Được.” Trần Nho gật nhẹ đầu. Có điều, tuy là người một nhà nhưng không
phải bản thân Lý Trường Sinh, cuối cùng vẫn thiếu chút lực lượng, cho dù
Nam Cung Xuân Thủy nhẹ nhàng giậm chân một cái đã thể hiện khí phách
của tông sư Thiên Cảnh.
Còn trẻ như vậy đã là tông sư Thiên Cảnh.
Sắc mặt Trọc Thanh toát lên vẻ kinh ngạc, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn
cười nói: “Xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh đấy?”
Nam Cung Xuân Thủy duỗi lưng một cái: “Không hổ là đại tổng quản Trọc
Thanh, xem ra tu vi Thiên Cảnh của ta không lọt vào mắt xanh nhà ngươi?”
“Dưới nửa bước Thần Du, trong sáu chưởng là chết.” Trọc Thanh giơ
chưởng, giọng điệu bình tĩnh.
Trong lòng Trần Nho hơi động.
Trong Tiêu Dao Thiên Cảnh, tu vi cũng phân chia cao thấp. Cao nhất là nửa
bước Thần Du, nhưng ngoài Thần Du Huyền Cảnh hầu như chưa ai đạt tới,
ngay cả nửa bước Thần Du cũng hiếm khi xuất hiện. Trần Nho thân là viện
giám của Sơn Tiền thư viện, tu vi chỉ đạt tới cảnh giới Đại Tiêu Dao, nhưng
nghe ý tứ Trọc Thanh, hắn đã là nửa bước Thần Du.
“Nửa bước Thần Du à, không tệ.” Nam Cung Xuân Thủy gật nhẹ đầu.
Trọc Thanh lật tay phải, trên người lấp loáng tử khí.
“Hư Hoài Công tầng thứ chín, xứng với bốn chữ nửa bước Thần Du.” Nam
Cung Xuân Thủy giơ tay phải: “Vậy thì ta giảm một cảnh giới để đánh với
ngươi!”
“Cuồng vọng!” Đại tổng quản Trọc Thanh gầm lên một tiếng, thân hình lập
tức biến mất, lao tới trước mặt Nam Cung Xuân Thủy, khí tím lưu chuyển
trong lòng bàn tay, đánh thẳng xuống đầu.
Xưa nay trong Ngũ Tổng Quản, đại tổng quản Trọc Thanh luôn nổi tiếng là
trầm ổn cẩn thận, không nói quá bao giờ. Hắn nói trong sáu chưởng là giết
được là thực ra chỉ cần một chưởng!
Tuổi tác ngươi mới mười mấy, cảnh giới Tiêu Dao Thiên Cảnh này chắc chỉ
chạm tới bậc cửa, một chưởng này là đủ.
“Mượn kiếm xài tạm!” Nam Cung Xuân Thủy giơ tay phải hét lớn.
Nhưng mới hét tới chữ ‘kiếm’ thanh kiếm bên hông Trần Nho đã rời vỏ.
Bội kiếm của Trần Nho được Sơn Tiền thư viện truyền lại, tên là ‘Bất Ngôn’,
theo hắn đã hơn ba mươi năm, đã đạt tới mức tâm kiếm tương thông. Đây
là lần đầu tiên hắn không kịp nắm lấy chuôi kiếm mà kiếm đã rời vỏ, bay
thẳng về phía Nam Cung Xuân Thủy. Nhưng Nam Cung Xuân Thủy khoanh
hai tay sau lưng, chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Trường kiếm bay lên, đánh bật một chưởng mang đầy khí tím kia.
“Ngày trước tiên nhân xoa đầu ta, kết tóc nhận trường sinh. Nhưng ngươi là
ai? Cũng xứng sờ đầu ta?”
Nam Cung Xuân Thủy cười lạnh nói.
Trọc Thanh bị chiêu kiếm này đánh ra, lại đánh văng tiếp!
Vốn chỉ cách có vài thước, nhưng bị kiếm của Nam Cung Xuân Thủy đánh
lên cao ngang ba tầng lầu.
Khí tím lưu chuyển, kiếm khí bay lượn.
Nhưng cho dù thế, Trọc Thanh vẫn không thối lui, vì hắn không muốn lui
nữa.
Thần công đại thành, lần này lui lại chỉ là một bước, nhưng rất có thể cảnh
giới sẽ rơi cả tám ngàn dặm!
“Chết đi!” Hai ống tay áo của Trọc Thanh bay phất phới, chân khí trong
người lưu chuyển điên cuồng, khí thế như núi lở, ép thẳng xuống.
Thanh kiếm dài và mỏng manh tên ‘Bất Ngôn’ cuối cùng cũng ngừng, bị
từng chưởng liên tiếp đánh xuống, thân kiếm run rẩy, mắt thấy sắp gãy.
Trần Nho khẽ nhíu mày, tuy trong lòng hơi lo lắng nhưng thấy sắc mặt Nam
Cung Xuân Thủy vẫn thong dong, cho nên không nói gì, cũng nhịn không
hành động.
Nam Cung Xuân Thủy nhìn hắn một cái: “Quân tử giấu khí trong người, tùy
cơ hành động, đứng im thì như núi, động thì như sấm sét. Không hổ là viện
giám của Sơn Tiền thư viện thế hệ này.”
Trần Nho lén lút nhìn sang, nghĩ thầm ngươi chỉ là một thanh niên, vừa rồi
diễn Lý Trường Sinh một lát lại thành nghiện à? Còn giở giọng giáo huấn
vãn bối là sao?
Lúc này Nam Cung Xuân Thủy lại ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Đủ rồi.”
Hắn giơ tay, nắm chặt lấy thanh Bất Ngôn kiếm, sau đó vung tay phải, đánh
văng cả kiếm khí lẫn chân khí màu tím.
Trên con phố dài năm dặm, một cái khe sâu ba trượng đột nhiên xuất hiện.
“Lần này chúng ta đánh với nhau sẽ là trận chiến đỉnh cao trong vòng năm
mươi năm qua.” Tuổi tác của Nam Cung Xuân Thủy trông có vẻ nhỏ nhất,
nhưng giọng điệu lại lớn lối nhất.
Trọc Thanh thu chưởng đứng yên tại chỗ.
Không tiến thêm một bước, cũng không lùi một bước.
Nhưng Nam Cung Xuân Thủy thì thần sắc thản nhiên, hắn thì mồ hôi đầm
đìa.
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Trọc Thanh hạ giọng hỏi.
“Ta đã nói rồi mà, ta tên là Nam Cung Xuân Thủy, là người đọc sách nho
nhã.” Nam Cung Xuân Thủy bất đắc dĩ nói.
“Vừa rồi tu vi của ngươi cũng là nửa bước Thần Du.” Trọc Thanh thở ra một
ngụm trọc khí, khí tức tích tụ trong lòng dần dần tan đi.
“Nửa bước Thần Du vẫn là Tiêu Dao Thiên Cảnh, ta nói giảm một cảnh giới
đánh với ngươi, đâu có lừa ngươi.”
“Ý ngươi là, ngươi là cao thủ nào aThần Du Huyền Cảnh?” Trọc Thanh cau
mày nói.
“Đám người giang hồ các ngươi cứ thích xoắn xuýt vào cảnh giới. Cao thủ
tứ cảnh, mỗi cảnh giới bốn cấp, đấy là do thằng nhãi ở Bách Hiểu Đường
phân chia, mấy tên lão luyện trong giang hồ như các ngươi lại chấp nhận.
Nhớ lại ta năm xưa, còn chia võ học trong thiên hạ ra thành mười bảy cảnh
giới. Cứ mấy chục năm là đổi cách gọi khác, đổi tới đổi lui thì còn ý nghĩa gì
nữa. Chẳng lẽ hai người gặp nhau, báo cảnh giới, ngươi cao hơn ta một
chút thì không cần đánh nữa, ngươi thắng rồi? Tất cả phải đợi đánh thật. Ta
từng thấy Kim Cương giết Thuận Đức, từng thấy Tự Tại xưng đệ nhất, ý
nghĩa không lớn.” Nam Cung Xuân Thủy hoàn toàn không để ý tới ánh mắt
càng lúc càng quái dị của đám người, nói rất hứng khởi. “Nhưng có một câu
của ngươi là đúng.”
Trọc Thanh cười lạnh: “Câu nào?”
“Ta đúng là cao thủ Thần Du Huyền Cảnh.” Nam Cung Xuân Thủy ném
thanh Bất Ngôn kiếm vào vỏ kiếm của Trần Nho, sau đó giơ tay ấn xuống.
Xe ngựa của đại tổng quản Trọc Thanh lập tức sụp xuống, mấy con ngựa
cũng ngã lăn dưới đất.
Đại tổng quản Trọc Thanh sững sờ, đồng thời cảm thấy một luồng lực
lượng cường đại từ trên trời giáng xuống, đè lên người hắn. Đệ tử Cẩn
Tuyên bên cạnh hắn đột nhiên quỳ một chân xuống đất, từng giọt mồ hôi
to như hạt đậu đổ xuống. Bản thân hắn cũng rất khó chịu, vận toàn lực mới
miễn cưỡng đứng được.
“Định lực đồ đệ ngươi cũng không tệ, lúc đầu ta tưởng hắn sẽ ngã lăn dưới
đất như mấy con ngựa kia cơ.” Nam Cung Xuân Thủy cười nói.
Trọc Thanh khó nhọc đứng tại chỗ, bị áp đảo tuyệt đối về mặt cảnh giới,
thậm chí hắn nói năng cũng khó khăn.
“Ngươi, ngươi là Lý Trường Sinh.”
Nam Cung Xuân Thủy búng nhẹ ngón tay, áp lực lập tức biến mất, Trọc
Thanh vừa thở một hơi thì bị một chỉ của hắn bắn văng đi.
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta tên là Nam Cung Xuân Thủy.”