Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Dưới nửa bước Thần Du, sáu chưởng là giết chết.
“Dưới Thần Du, chỉ là một chỉ.” Trần Nho hạ giọng nói.
Tuy mọi người ở đây đều khó tin nhưng giờ phút này cảnh giới mà Nam
Cung Xuân Thủy thể hiện, đúng là Thần Du Huyền Cảnh.
“Đệ nhất cao thủ đại nội cũng chỉ thế thôi, ta đi trước đây.” Nam Cung Xuân
Thủy mỉm cười nhìn Tư Không Trường Phong: “Ngươi ở lại Thiên Khải
Thành, còn chuyện rất quan trọng cần ngươi làm. Ta để lại một bức thư ở
quán tiếp đón, trong thư có chuyện ta nhờ ngươi mấy năm tới và một bộ
tâm pháp.”
“Tuân lệnh sư phụ.” Tư Không Trường Phong cúi đầu nói.
Lúc này Nam Cung Xuân Thủy áo bào trắng phất phới, tóc trắng tán loạn,
uy thế của Thần Du Huyền Cảnh phơi bày, dáng vẻ như tiên nhân hàng thế.
Lúc này hắn nói gì thì Tư Không Trường Phong cũng chỉ có đáp ứng, thậm
chí không có dũng khí đặt câu hỏi.
“Ta sẽ dẫn Đông Quân đi, hắn sẽ theo ta tu luyện trong Tuyết Nguyệt thành
vài năm. Ngươi có thấy sư phụ bất công không? Để ngươi ở lại Thiên Khải
Thành một mình nhưng lại dẫn Đông Quân đi.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm
cười nói.
Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Sư phụ thu xếp như vậy, tự có đạo lý...
Huống chi, cho dù ở cùng sư phụ, sư phụ...”
Nam Cung Xuân Thủy nhướn mày.
“Cũng không dạy chúng ta.” Tư Không Trường Phong nói.
Nam Cung Xuân Thủy phất tay áo, Bất Ngôn kiếm lại về vỏ, gật nhẹ đầu:
“Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Tế tửu học đường hiện tại, Trần Nho âm thầm liếc mắt, tiên sinh mặt dày cỡ
nào, trông như vậy mà dám nói ‘trẻ nhỏ dễ dạy’.
Nam Cung Xuân Thủy nhìn hắn một cái: “Trần Nho tiên sinh.”
Trần Nho khẽ thở dài: “Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, sao phải giả
vờ giả vịt với ta?”
“Ha ha ha ha. Lý Trường Sinh cũng vậy, Nam Cung Xuân Thủy cũng thế, bây
giờ ngươi là tế tửu của học đường, vẫn phải gọi là tiên sinh. Núi cao sông
xa, sau này chúng ta sẽ gặp lại.” Nam Cung Xuân Thủy chắp tay nói, rồi lập
tức xoay người, nhìn Trọc Thanh một cái.
Tuy là cao thủ bễ nghễ thế gian, nhưng cố gắng một hồi lâu vẫn không có
cơ hội phản kích.
“Năm xưa chia võ học trong thiên hạ ra mười bảy cảnh giới, khi đó ta đạt
tới cảnh giới thứ mười bốn, bây giờ mới tính là cảnh giới mười sáu, cũng
tức là Đại Thần Du trong Thần Du Huyền Cảnh mà các ngươi nói. Không
cần ấm ức, chúng ta không chỉ chênh lệch một cảnh giới.” Nam Cung Xuân
Thủy giơ ngón tay ra vẫy nhẹ với hắn:”Muốn đánh với ta, về luyện thêm hai
trăm năm đi.”
Trọc Thanh cười lạnh nói: “Ngươi còn tâm trạng nói chuyện với ta ở đây à?
Tin tưởng tên đồ đệ kia đến vậy sao?”
“Thật ra ta không tin tưởng gì về võ công của hắn, nhưng hắn sẽ không
chết. Có người nhìn là biết mạng dày, có người trông thì lòng dạ cao hơn
trời nhưng mạng mỏng hơn giấy, ví dụ như ngươi.” Nam Cung Xuân Thủy
cười ha hả nói: “Ngươi sáu tuổi vào cung, không cam lòng, ba chục năm
sau luyện thành thần công cái thế, vốn tưởng rằng có thể hoành hành thiên
hạ, nhưng lại gặp ta. Đúng là thảm. Ngươi bây giờ, ta chỉ búng tay cái là
chết.”
Trọc Thanh cắn răng, nhưng có cố thế nào cũng không tránh nổi trói buộc
xung quanh.
Nam Cung Xuân Thủy hất tay áo, Trọc Thanh cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm,
nhưng vừa ngẩng đầu dậy đã bị Nam Cung Xuân Thủy giơ tay ấn lên đầu.
“Ta không giết ngươi, coi như nể mặt tên Thái An Đế kia lần cuối. Ta cũng
để cho ngươi một bức thư, lúc về nhớ đọc cho kỹ. Phải đọc kỹ, nếu không...
ngươi có nghe nói Thần Du Huyền Cảnh có thể giết người từ xa ngàn dặm
không?”
Trọc Thanh xiết chặt hai nắm tay, nhưng vẫn cúi đầu: “Trọc Thanh, ghi nhớ.”
“Được, nửa bước Thần Du hơi cao, Đại Tiêu Dao là đủ.” Nam Cung Xuân
Thủy vỗ chưởng xuống.
Đại tổng quản Trọc Thanh lập tức hôn mê bất tỉnh, đồ đệ Cẩn Tuyên vội
vàng chạy tới đỡ hắn.
“Nhớ nhắc sư phụ ngươi đọc kỹ lá thư.” Nam Cung Xuân Thủy nhìn Cẩn
Tuyên một cái.
Cẩn Tuyên vội vàng cúi đầu: “Cẩn Tuyên hiểu.”
Trần Nho trầm giọng nói: “Không giết đi à? Giữ hai tên này lại sẽ là mầm
họa.”
“Ngươi là người đọc sách cơ mà? Người đọc sách lòng dạ từ bi, sao lại đi
giết người?” Nam Cung Xuân Thủy cau mày.
Trần Nho đặt tay lên trường kiếm bên hông: “Người ngươi nói là người xuất
gia, kẻ mà người đọc sách chúng ta nâng kiếm giết chết đều là tiểu nhân,
trong triều đình nói một câu có thể diệt vạn người.”
“Đừng giết, có muốn giết thì chờ ta đi rồi ngươi tự lôi bản lĩnh của mình ra
mà giết.” Nam Cung Xuân Thủy xua tay.
Trần Nho cũng đặt tay xuống.
“Đi đi.” Cuối cùng Nam Cung Xuân Thủy nói, nhìn tấm biển học đường, thở
dài: “Tiểu tiên sinh của ta ơi, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi.” Hắn
điểm mũi chân, lao ra ngoài học đường.
Tư Không Trường Phong giật mình: “Sư phụ, Đông Quân đi theo hướng kia
cơ mà!”
“Ta không tới tìm hắn, các ngươi đi đi, cứ bảo hắn gặp ta ở cửa thành. Ta tới
chỗ sư tỷ của ngươi! Nếu hắn mà chết thì đào hố chôn ven đường, ta không
có đồ đệ vô dụng như vậy.” Lý Trường Sinh xua tay.
Tư Không Trường Phong sửng sốt: “Sư tỷ của ta? Ta có sư tỷ lúc nào?”
Đêm khuya, trong gian nhà của Lôi gia.
Một cô gái mặc áo trắng ngồi dưới ánh trăng, nhìn về phương xa, vẻ mặt
buồn rầu.
Lần này Lôi Mộng Sát đã đi mấy tháng, nhưng tới giờ vẫn không có tin tức
gì đưa về. Trước khi đi rõ ràng hắn rất không muốn, nói thẳng ra đây là
chuyện ‘trắng trợn cướp đoạt dân nữ’, nhưng Lang Gia Vương không tin
được người khác, cho nên đành phải bảo hắn đi chuyến này.
“Ta tới Thiên Khải là để làm tướng quân, sao bây giờ lại thấy như làm mật
thám vậy?”
Lý Tâm Nguyệt nhớ tới câu này của Lôi Mộng Sát, không khỏi bật cười.
Nhưng chỉ chớp mắt, nụ cười đã tắt.
‘Keng’ một tiếng, trường kiếm bên cạnh cô rời vỏ, trực tiếp hạ xuống tay cô.
“Kiếm tâm hữu nguyệt, thụy mộng sát nhân.” Nam Cung Xuân Thủy mặc áo
trắng hạ xuống trong sân, khóe miệng nhếch lên: “Tâm kiếm hợp nhất,
đúng là nhanh nhạy.”
Lý Tâm Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi là ai?”
“Tại hạ Nam Cung Xuân Thủy, mộ danh tới gặp truyền nhân Thiên Khải... và
con gái cô ấy.” Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười ôn hòa lễ độ.
Kiếm khí trên người Lý Tâm Nguyệt càng hung ác hơn: “Ngươi gặp con gái
ta làm gì?”
“Thật không dám giấu, ta và con gái cô có ước định, con bé là đồ đệ của
ta.” Nam Cung Xuân Thủy gãi đầu nói.
“Nói linh tinh.” Lý Tâm Nguyệt vung trường kiếm, Tâm Kiếm hóa thành ngàn
vạn đâm về phía Nam Cung Xuân Thủy.
Nam Cung Xuân Thủy vung ống tay áo, mặc cho kiếm khí như nước thủy
triều, tất cả đều như thu vào trong túi. Hắn lùi lại một bước, nghiêm mặt
nói: “Ta nói thật đấy.”
Lý Tâm Nguyệt âm thầm kinh hãi, người này dễ dàng hóa giải kiếm khí tám
phần mười công lực của mình, võ công thâm sâu hoảng sợ lường!
“Mẹ ơi, sao thế?” Cửa phòng bị đẩy ra, một cô bé dụi mắt, vẻ mặt bối rối
nhìn hai người.
“Hàn Y, mau về đi!” Lý Tâm Nguyệt vội vàng la lên.
Nam Cung Xuân Thủy mỉm cười nhìn cô: “Hàn Y, đã lâu không gặp.”
Cô bé nghe tiếng quay sang nhìn Nam Cung Xuân Thủy, quan sát cả nửa
ngày rồi đột nhiên nói: “Lý gia gia, sao ngài lại trẻ ra rồi?”
Nam Cung Xuân Thủy sửng sốt, tức tối cười nói: “Lý gia gia cái gì, phải gọi
là sư phụ!”