Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 265: Mưa đêm giang hồ



Thật ra mọi chuyện diễn ra chỉ trong thời gian một hô hấp.

Hít một hơi vào.

Nhưng không thể nào giữ hơi thở đó trong lồng ngực mãi được.

Biến cố nảy sinh ngay thời khắc này.

Mai Hoa Châm đồng loạt bay ra, ánh bạc lấp lóe.

Thân kiếm Bất Nhiễm Trần bùng lên ánh lạnh, sau đó dần dần tắt lịm.

Mưa tạnh.

Bách Lý Đông Quân cắm kiếm dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên trời, thở ra một

hơi dài.

Thời khắc sinh tử thật sự.

Cô gái áo trắng cũng chậm rãi hạ xuống đất, cô giơ tay gẩy nước mưa trên

y phục, ngẩng đầu lên. Trên mặt cô đeo một tấm khăn che màu trắng,

không thấy dung mạo cụ thể, cũng không nói gì. Nhưng cô gái nhìn xuyên

qua Bách Lý Đông Quân, quan sát hai tên thái giám.

Trọc Lạc công công thu chưởng, cũng chậm rãi phun ra một luồng trọc khí,

khí tức nóng lạnh trên hai tay đã tiêu tan hầu như không còn, hắn cười khổ

một tiếng: “Tiểu công tử tuổi trẻ tài cao, không chỉ có võ công cao cường

mà còn có một vị giai nhân bảo vệ bên cạnh.”

‘Choang’ một tiếng, thanh kiếm bảy thước rơi dưới dất.

Trọc Sâm công công quỳ một chân dưới đất, tay trái che kinh mạch bên cổ

tay phải, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra xối xả, nhuộm đỏ cả khoảng đất gần

chỗ hắn. Hắn lắc đầu, ngẩng đầu lên phẫn nộ nhìn Bách Lý Đông Quân:

“Tiểu công tử, thủ đoạn cao cường lắm!”

“Vẫn chưa đủ. Vốn dĩ ta định giết ngươi, nhưng bây giờ chỉ khiến ngươi

không thể dùng kiếm nữa thôi.” Bách Lý Đông Quân thu hồi Bất Nhiễm

Trần: “Có điều ta đã nói đây là kiếm cuối cùng, như vậy đây sẽ là kiếm cuối

cùng. Các ngươi đi đi, ta không giết các ngươi.”

Trọc Sâm công công cười lạnh nói: “Tiểu công tử tuổi tác không lớn mà nói

năng ngông nghênh thật.”

“Ngươi có bệnh không đấy?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nhìn hắn:

“Ngươi tới giết ta nhưng không giết được, ta có thể giết ngươi nhưng giờ

chỉ phế bỏ một cánh tay của ngươi? Ngươi còn đứng đấy bất mãn cái gì?

Muốn cút thì cút đi, không cút thì ta gọi giáo úy tuần tra đến. Ngươi ra tay

giết người ngay trước mặt mọi người, nhốt ngươi vào Đại Lý Tự chặt đầu thì

ngươi mới vui lòng?”

Bách Lý Đông Quân là người như vậy, đôi lúc là công tử thế gia nho nhã,

đôi khi lại như kiếm khách phong lưu trong giang hồ, nhưng thi thoảng lại

là Tiểu Bá Vương của Càn Đông Thành, ngang ngược bá đạo.

Tổng quản chưởng sách Trọc Lạc công công đỡ Trọc Sâm dậy, đồng thời

cầm lấy thanh kiếm bảy thước kia: “Tiểu công tử, cáo từ.”

“Lần sau gặp mặt vẫn muốn giết ta?” Bách Lý Đông Quân hỏi ngược lại.

“Chỉ mong là không.” Trọc Lạc công công nắm lấy Trọc Sâm, lùi lại ba bước,

xoay người, cất bước rời khỏi, không hề quay đầu lại.

Bên ngoài con phố dài, một chiếc xe ngựa đang đỗ tại đó.

Trọc Sâm và Trọc Lạc thấy chiếc xe ngựa, thân thể bất giác run rẩy, nỗi sợ

đó không cách nào kiềm chế nổi, gần như phản ứng bản năng. Xe ngựa đỗ

ở đó, không có ai từ trên xe bước xuống, chỉ có một thái giám trẻ tuổi cầm

roi ngựa nhìn bọn họ.

Trọc Lạc dẫn Trọc Sâm đi tới. Trọc Lạc cúi đầu: “Đã phụ lệnh đại tổng quản,

chúng ta thua.”

Trong xe ngựa, không ai đáp lời.

Sau lưng Trọc Lạc đã đổ mồ hôi lạnh đầm đìa: “Đại tổng quản giúp hai

người chúng ta ngăn cản đám người ở học đường, nhưng hai người chúng

ta hợp lực vẫn không giết được Bách Lý Đông Quân, thậm chí Trọc Sâm còn

bị trọng thương. Trọc Lạc xin chịu phạt, mong đại tổng quản giáng tội!”

“Không cần.” Trong xe ngựa vang lên một giọng nói mệt mỏi.

Trọc Lạc và Trọc Sâm nhìn nhau, đều thấy khó tin.

“Sau này không cần động tới Bách Lý Đông Quân nữa, bên phía bệ hạ, ta sẽ

giải thích. Trọc Sâm tới tìm Trần thái y chữa trị tay phải đi. Lần này là ta tính

sai, các ngươi không nên tự trách.” Trọc Thanh công công trong xe ngựa

thở dài một tiếng.

Trọc Lạc nhìn Cẩn Tuyên, như muốn tìm kiếm đáp án từ người hắn.

Cẩn Tuyên chỉ nhẹ nhàng vung roi ngựa, xe ngựa chậm rãi khởi hành.

Nhuệ khí của sư phụ bị một bàn tay đè xuống rồi.

Cẩn Tuyên âm thầm thở dài một tiếng.

Trên con đường, Bách Lý Đông Quân đột nhiên xoay người, vươn tay trái,

định nắm lấy khăn che mặt của cô gái áo trắng kia.

Chiêu này cực kỳ nhanh chóng, không hề chậm hơn lúc giao đấu với hai gã

thái giám kia.

Cô gái lại như đã đoán trước, điểm mũi chân lùi lại, chỉ chớp mắt đã lùi hơn

mười bước.

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Ngươi đi theo ta

từ Càn Đông Thành tới tận đây?”

Cô gái không nói một lời, gió thổi khăn che mặt, dung mạo như ẩn như

hiện.

“Đôi mắt cô rất đẹp.” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Rất giống một vị

bằng hữu của ta, cho nên ta muốn vén khăn che mặt của cô, xem gương

mặt bên dưới...”

“Có phải là dung mạo tầm thường không hả?” Cô gái đột nhiên nói, giọng

nói khàn khàn, như đang cố gắng giả vờ.

“Quả nhiên cô là Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân bước lên trước một

bước: “Vì sao võ công của cô lại cao như vậy? Sao cô cứ đi theo ta mà

không hiện thân?”

Cô gái lùi lại mấy bước, khẽ lắc đầu.

“Đừng lắc đầu, cô chính là Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân lại lao tới,

giơ tay phải nắm lấy khăn che mặt của cô gái.

Nhưng cô gái kia lại nhảy lên mái hiên, mép váy phát phới, cô mỉm cười với

Bách Lý Đông Quân.

Tuy không thấy dung mạo cô khi cười, nhưng thời khắc đó, ánh mắt đó hóa

thành một vầng trăng khuyết.

Sau đó xoay người một cái, biến mất ở đó.

“Vương Nguyệt! Vương Nguyệt!” Bách Lý Đông Quân chạy dọc con phố,

vừa chạy vừa gọi, thế nhưng không ai đáp lời y, chỉ có con Bạch Lưu Ly uốn

éo bò phía sau. Bách Lý Đông Quân nhanh trí hô: “Tiểu Bạch, ngươi tới trói

cô ấy lại cho ta!”

Sau đó có tiếng ngáp vang lên.

Rồi một bàn tay cốc lên đầu y.

“Hô hô hô, hô linh tinh cái gì? Theo đuổi cô nương nhà người ta như thế

đấy à?” Nam Cung Xuân Thủy xuất hiện sau lưng y, cốc một cái lên y rồi giơ

tay đè y lại.

“Sư phụ, sao ngươi lại xé mặt nạ rồi?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.

Nam Cung Xuân Thủy sờ gương mặt mình: “Dù sao cũng là giả mà. Lý tiên

sinh đã chết rồi, bây giờ chỉ còn Nam Cung Xuân Thủy.”

Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Sư phụ, ta có một vị bằng hữu luôn đi

theo chúng ta, vừa mới hiện thân. Ta muốn đuổi theo cô ấy, hỏi cho rõ

ràng.”

“Hỏi cái gì? Cô nương nhà người ta không muốn gặp ngươi, ngươi còn cố

bóc khăn che mặt của cô ấy? Đây có phải hành động của người đọc sách

không? Đừng đuổi nữa, đi thôi.” Nam Cung Xuân Thủy xua tay nói.

Bách Lý Đông Quân sững sờ; “Đi đâu? Về quán tiếp đón à?”

“Về quán cái gì? Tới Tuyết Nguyệt thành.” Bộ dáng Nam Cung Xuân Thủy

như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. “Chuyện ở Thiên Khải Thành nên

chấm dứt tại đây thôi, còn lưu lại làm gì nữa. Theo ta về Tuyết Nguyệt

thành, sau này chỉ làm khách giang hồ, không để ý tới chuyện triều đình

nữa, thấy sao?”

“Thế thì càng tốt.” Bách Lý Đông Quân không hề do dự nói.

“Nhà ngươi được truyền chức tước đời đời đấy, sau này có thể làm hầu gia.

Không muốn làm à?” Nam Cung Xuân Thủy hỏi.

“Chẳng lẽ ta lại phải dẫn binh đi đánh trận? Cái đó không làm được.” Bách

Lý Đông Quân lắc đầu.

“Hầu gia đấy, dưới một người mà trên vạn người, ngươi cứ thế từ bỏ thì

không được hay cho lắm. Thế này đi, ta sẽ nói với nương tử, sau này cho

ngươi làm thành chủ Tuyết Nguyệt thành, ngươi thấy sao?” Nam Cung

Xuân Thủy lại hỏi.

“Cứ theo lời sư phụ.” Bách Lý Đông Quân trả lời.

“Thế thì đi thôi. Đào lý xuân phong nhất bôi tửu, Giang hồ dạ vũ thập niên

đăng. Chúng ta, về giang hồ!”

(“Ký Hoàng Cơ Phục” - tác giả Hoàng Đình Kiên.

Bản dịch nguồn thivien.net:

Gió xuân lê đào một cốc rượu

Đêm mưa giang hồ đèn mười năm.