Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 266: Đào lý xuân phong



Ống tay áo màu trắng của Nam Cung Xuân Thủy bay phất phơ, như tiên

nhân cưỡi gió, nghênh ngang đi về tây.

Bách Lý Đông Quân theo sát phía sau, khi đi qua trạm nghỉ chân, y quát to

một tiếng: “Đi.”

Bách Lý Lạc Trần ngồi trong phòng, uống từng ngụm rượu, trà tuy đậm đà

nhưng cuối cùng vô vị, lúc này vẫn phải uống rượu.

Bách Lý gia ba đời đều là anh hùng, có làm vương hầu hay không, cũng có

sao?

Trong hoàng cung Thiên Khải Thành, long bào vàng kim của Thái An Đế lay

động theo làn gió. Hắn đứng trên Ánh Nguyệt Đài cao nhất trong hoàng

cung, nhìn về phương xa, thở dài: “Quốc sư à, lần này ta mưu đồ như vậy,

đúng là quá ngây thơ rồi?”

Tề Thiên Trần râu tóc bạc trắng mặt mày như ngọc đứng bên cạnh hắn, nhẹ

nhàng phe phẩy phất trần màu trắng trong tay, cười nói: “Bệ hạ mưu đồ

không phải là ngây thơ, đều là vì Bắc Ly. Nhưng cuối cùng, ánh mắt bệ hạ

chỉ nhìn mấy chục năm qua.”

“Còn Lý Trường Sinh kia, đã nhìn mấy trăm năm rồi.” Thái An Đế thở dài.

“Như bệ hạ đã nói, Thiên Trần tìm đọc tất cả những sách cổ đời trước trong

Tàng Thư Lâu. Lý tiên sinh có lẽ là người hộ quốc của Bắc Ly. Bất luận là bồi

dưỡng người có tài hoa tuyệt thế như Lang Gia Vương, hay nhận thiên tài

trời sinh như Bách Lý Đông Quân làm đồ đệ, đều là mưu đồ hộ quốc của

ông ấy.” Tề Thiên Trần trả lời.

“Trên đời thật sự có người sống tới mấy trăm năm à?” Thái An Đế lẩm bẩm.

“Tiên gia trong Đạo môn chúng ta đúng là có cấp độ Địa Tiên, nhưng sống

hơn trăm năm đã không dễ dàng gì, sống vài trăm năm có lẽ phải trả giá

lớn tới mức người thường khó lòng tiếp nhận, cũng phải đảm nhiệm trách

nhiệm mà người thường khó mà gánh vác nổi.” Tề Thiên Trần trầm giọng

nói.

“Trẫm hiểu rồi.” Thái An Đế ho khan một tiếng.

Nam Cung Xuân Thủy và Bách Lý Đông Quân cứ thế một trước một sau đi

qua cổng Thiên Khải Thành.

Sau đó lại thấy một con ngựa túc tắc đi vào, trên ngựa là một người trẻ tuổi

đang ngửa đầu uống rượu, vừa đi vừa mắng.

“Chuyện quái gì cũng giao cho ta. Biết thế chẳng thà về Lôi môn cho xong,

với năng lực của ta, không làm môn chủ cũng thừa sức làm trưởng lão chứ.”

“Tên Tiêu Nhược Phong chó chết, Lang Gia Vương khốn kiếp, nói toạc ra

chẳng phải tiểu sư đệ của ta à. Ài, giờ có thêm Bách Lý Đông Quân, chỉ coi

là sư đệ bé thứ hai của ta thôi. Nhưng ta là nhị sư huynh! Có thể tôn kính ta

chút không, bảo ta đi bắt cô dâu trốn đám cưới? Xin lỗi đi, cái loại chuyện

này tới Lục Phiến Môn còn chẳng muốn dính đến? Còn tên Diệp Đỉnh Chi

kia, hắn là con trai của Diệp Vũ tướng quân mà ta sùng bái nhất, ta lại đi

bắt hắn hay sao?”

“Ài, đi một vòng tới Giang Nam, cảnh thì đẹp đấy nhưng người thì không

thấy. Thôi không làm đại tướng quân gì đó được rồi, về Lôi môn nhận sai

với lão tổ tông thôi.”

Nam Cung Xuân Thủy nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, Bách Lý Đông

Quân lại che trán, vị nhị sư huynh này khiến cả tiểu sư đệ như y cũng thấy

mất mặt.

Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Lôi Nhị.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cách xưng hô quen thuộc, Lôi Mộng Sát

đang ngồi trên lưng ngựa lập tức run rẩy, thân thể lập tức ưỡn thẳng. Lúc

này hắn mới nhìn về phía trước, quan sát hai người đang đi tới, đầu tiên là

thấy Bách Lý Đông Quân quen thuộc, gương mặt hắn giãn ra, cười ha hả:

“Tiểu Bách Lý, sao ngươi lại tới đây?” Sau đó lại liếc mắt sang Nam Cung

Xuân Thủy, vẻ mặt hoang mang: “Vị tiểu đệ này là ai?”

“Là ông nội ngươi.” Nam Cung Xuân Thủy cười mắng.

“Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, lâu không ở Thiên Khải Thành,

ngay cả một thiếu niên nho nhỏ cũng dám mắng ta?” Lôi Mộng Sát nổi

giận nói:” “Ta là Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát, nhị sư huynh của học

đường! Đệ tử chân truyền của Lý tiên sinh!”

“Đệ tử chân truyền!” Nam Cung Xuân Thủy nhảy thẳng tới, hung hăng đánh

một quyền lên đầu Lôi Mộng Sát, trực tiếp hất hắn rơi xuống ngựa.

Lôi Mộng Sát trong lòng kinh hãi.

Kinh Thần chỉ, Phách Lôi chưởng, Hỏa Lôi quyền. Các loại võ học của Lôi

môn lập tức lướt qua trong đầu, còn chưa nghĩ ra rốt cuộc dừng chiêu nào

để giáo huấn thiếu niên không biết trời cao đất dày này.

Thì đã bị hất ngã dưới đất.

Nam Cung Xuân Thủy xách Bất Nhiễm Trần bên hông Bách Lý Đông Quân,

kiếm không rời vỏ, đánh thẳng lên người Lôi Mộng Sát.

“Còn dám nói là đệ tử chân truyền của Lý tiên sinh cơ đấy, đứng đó lảm

nhảm có khác gì đàn bà không, phàn nàn cái gì. Lang Gia Vương là cái quái

gì, chẳng phải là tiểu sư đệ của ngươi à? Hắn bảo ngươi đi bắt một người

thì ngươi đi thật? Đi mà đánh hắn ấy, đứng đó lải nhải làm cái gì!” Nam

Cung Xuân Thủy hoàn toàn không còn dáng vẻ của người đọc sách, chỉ vào

Lôi Mộng Sát, nước miếng bắn tung tóe.

Lôi Mộng Sát vừa ôm đầu, vừa lập tức hiểu ra: “Sư phụ, sư phụ, ngươi đeo

mặt nạ da người dọa ta!”

“Cút!” Nam Cung Xuân Thủy trả kiếm cho Bách Lý Đông Quân: “Mau về nhà

ngươi đi, sau đó ngoan ngoãn ở Thiên Khải Thành, gây dựng sự nghiệp ở

Bắc Ly đi. Về Lôi gia bảo? Lão già ở Lôi gia bảo mà dám nhận ngươi, ta

đánh nổ đầu hắn!”

“Ôi, là sư phụ không biết đấy thôi.” Lôi Mộng Sát đứng dậy, vẻ mặt ảo não:

“Dịch Văn Quân kia...”

“Yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa sẽ không còn ai quan tâm tới cái tên này.”

Nam Cung Xuân Thủy thở dài: “Khi quyền thế tới, có một số người đâu nhớ

gì tới nhi nữ tình trường nữa.”

Lôi Mộng Sát nhìn thoáng qua thần sắc Nam Cung Xuân Thủy, lập tức lùi lại

một bước, cung kính cúi đầu: “Đồ nhi đã hiểu.”

“Cút!” Nam Cung Xuân Thủy giơ chân đá văng Lôi Mộng Sát rồi tiếp tục đi

về phía trước.

Cuối cùng Bách Lý Đông Quân nhìn qua Lôi Mộng Sát: “Nhị sư huynh, bảo

trọng.’

“Ngươi nên bảo trọng mới đúng.” Lôi Mộng Sát cười nói: “Ngày ngày ở

cạnh tiên sinh, đau đớn lắm nhỉ?”

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Thật ra rất tốt.”

“Mạnh miệng.” Lôi Mộng Sát ra vẻ không tin.

“Trân trọng nhé nhị sư huynh.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng.

“Trân trọng cái rắm.” Lôi Mộng Sát xua tay: “Đừng nói năng nặng nề như

vậy, cứ cảm thấy nói thế là cả đời này không gặp lại nhau nữa.”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, đâu đến nỗi thế.

Một tháng sau, Bách Lý Đông Quân theo Lý Trường Sinh trở lại Tuyết

Nguyệt thành. Gió thổi khắp thành, bốn mùa như xuân, đúng vào thời điểm

tốt nhất trần gian. Từ đó trở đi, cứ mõio ba tháng, Bách Lý Đông Quân lại

đeo kiếm lên đường, vân du tới các nước, ba tháng sau thì về, ở ba tháng lại

đi, cứ liên tục như vậy suốt một năm.

Ba tháng sau, Thái An Đế đột nhiên mắc phong hàn, đóng triều một tháng,

phong hàn không những không khá hơn, ngược lại càng ngày càng nghiêm

trọng. Thái Y Viện hội chẩn nhiều lần nhưng vẫn không có cách nào, trong

triều lại phái sứ giả tìm kiếm Dược Vương Tân Bách Thảo, nhưng tới giờ vẫn

không có tin tức đưa về.

Các hoàng tử bắt đầu lục tục họp bàn bí mật, ngay cả các huynh đệ phiên

vương của Thái An Đế đã được phân đất phong hầu ở các nơi cũng ngo

ngoe.

Quả nhiên không ai tới tìm Lôi Mộng Sát vì chuyện Dịch Văn Quân nữa, còn

Lôi Mộng Sát cũng đưa con gái mình ra khỏi Thiên Khải Thành.

Lý Hàn Y chính thức gia nhập làm môn hạ của Tuyết Nguyệt thành, trở

thành nhị sư muội của Bách Lý Đông Quân.

Một năm đó, mưa gió nổi lên.