Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Một chiếc thuyền con bồng bềnh trên biển.
“Công tử, thời thế như vậy mà vẫn đi chơi à?” Ông lão chèo thuyền nhìn
thiếu niên trước mặt, người mặc áo trắng, hông đeo bội kiếm, còn mang
theo một hồ lô rượu bằng bạch ngọc, vừa nhìn là biết công tử nhà giàu có
tiền.
“Sao vậy?” Thiếu niên nhìn về phía trước, khẽ hỏi.
“Bây giờ tình hình không yên ổn.” Ông lão chèo thuyền thở dài: “Hoàng
thành thì Thái An Đế bị bệnh không dậy nổi, rất nhiều nơi có người tạo
phản, thậm chí nghe nói trong Thiên Khải Thành ngày ngày đều có kẻ giết
người.”
“Thì đã sao nào? ta đâu tới Thiên Khải Thành?” Thiếu niên cười nói: “Đưa ta
tới bến thuyền lớn là được.”
“Công tử muốn ra biển à?”
“Ừ.”
“Một mình?”
“Không thì thế nào?’
Một năm đó, đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân ngồi
thuyền từ Đông Cập Hải Thị phủ, vào Ly Hải, tìm kiếm tiên sơn.
Còn tại Thiên Khải Thành cách xa ngàn dặm, ánh lửa ngập trời.
Tám vị vương tử đồng thời tham gia trận chiến đoạt vị, sau này được sách
sử ghi lại thành ‘Bát Vương Chi Loạn’. Thái An Đế bệnh nặng không cách
nào chèo chống Bắc Ly khổng lồ, nằm trên giường bệnh, im lặng quan sát
mọi chuyện diễn ra.
“Thật ra ngươi có thể kết thúc mọi chuyện.”
“Không, ta muốn xem xem rốt cuộc nó sẽ làm thế nào.”
Những sát thủ mặc áo đen đội nón che đi vào Thiên Khải, từ đó trở đi, bầu
trời Thiên Khải Thành lại bị bao phủ bởi sắc máu. Vô số trọng thần trong
triều, vì tranh chấp bè phái mà bị sát thủ giết chết. Trong Thiên Khải Thành,
người người bất an.
Lúc này, Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong, để chống lại sự xâm lấn của
đám sát thủ thân phận bất minh này, đã thành lập Nôi Vệ Ti trong Thiên
Khải Thành. Sát thủ tới từ giang hồ, cho nên bốn vị thống lĩnh Nội Vệ Ti
cũng tới từ giang hồ. Truyền nhân Tâm Kiếm của Kiếm Tâm Trủng - Lý Tâm
Nguyệt, đường chủ Bách Hiểu Đường - Vô Cực Côn Cơ Nhược Phong, đệ tử
số một Đường môn trong ba mươi năm qua - Đường Liên Nguyệt, cùng với
thiếu niên Thiên Khải không môn không phái nhưng thương thuật số một
thiên hạ, Tư Không Trường Phong. Bốn người này hợp thành Nội Vệ Ti
cường đại, nhờ bọn họ hợp lực, cảm giác khủng hoảng mà đám sát thủ gây
ra cho Thiên Khải Thành nhanh chóng biến mất không còn tăm tích.
Từ đó trở đi, bốn người này được gọi là Thiên Khải Tứ Thủ Hộ.
Phiên vương ở các nơi cũng ngo ngoe rục rịch, sau đó thế tử phủ Trấn Tây
Hầu, Bách Lý Thành Phong dẫn hai mươi ngàn Phá Phong Quân đi một
vòng quanh Bắc Ly.
Thế là yên tĩnh.
Cứ như vậy cho tới cuối năm.
Bách Lý Đông Quân đi trong khu chợ ở Đông Cập Hải Thị phủ, thời gian ra
biển lần này vượt qua dự tính của y, bây giờ làn da y đã ngăm đen, y tìm
một quán rượu ngồi vào, gọi một chén rượu và ít thức ăn.
“Quý khách, xin hỏi ngài muốn gọi món gì? Chỗ chúng ta...”
“Ngoài hải sản ra thì cái gì cũng được. Cám ơn.”
Gã cao to bàn bên cạnh uống vài chén rượu, đang nói chuyện tới mức nước
bọt văng tung tóe dưới đất: “Các ngươi nghe nói chưa! Buổi tối mấy hôm
trước, Thái An Đế đã băng hà rồi!”
Đông Cập Hải Thị phủ cách xa Thiên Khải Thành, tin tức đồn đến đây cũng
phải mất vài ngày, mọi người cùng lắc đầu.
“Tối hôm đó, nghe đồn bệnh tình bệ hạ trở nặng, sáu vị hoàng tử liên minh
trong Thiên Khải Thành, dấy binh tạo phản! Có người nói giết tới tận trước
Bình Thanh điện. Bọn họ được Thanh Vương cầm đầu, lần này vào cung là
muốn Thái An Đế truyền lại hoàng vị cho Thanh Vương!”
Bách Lý Đông Quân đặt chén rượu xuống, vểnh tai lắng nghe.
“Thanh Vương? Trong Thiên Khải Thành, người lợi hại nhất chẳng phải Lang
Gia Vương à?”
“Khà khà. Ta cũng nghe được từ chỗ tổng binh đại nhân thôi, câu chuyện
tiếp theo, có muốn nghe không? Muốn nghe thì rượu của ta...” Gã gao to
nháy mắt với người kia.
Mọi người lập tức quay đầu định đứng dậy.
Một nén bạc rơi lên bàn, đám người lập tức ngẩng đầu, Bách Lý Đông Quân
ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó đặt thanh kiếm lên bàn.
“Kể hết đi, đừng có nói dối, nói cẩn thận.”
Đêm hôm đó được đời sau gọi là ‘Biến cố Bình Thanh Điện”.
Sáu vị hoàng tử hợp lực, ra chiêu được ăn cả ngã về không, đúng là đã gây
ra phiền toái rất lớn cho Lang Gia Vương và Cảnh Ngọc Vương,. Nhưng
cuối cùng nhờ có Lôi Mộng Sát và Diệp Khiếu Ưng thống lĩnh Hổ Bí Lang và
Thiên Khải Tứ Thủ Hộ giết tới trước Bình Thanh Điện. Sau khi bọn họ khống
chế tình hình, Ngũ Tổng Quản từ trong Bình Thanh Điện đi ra. Trọc Thanh
nâng cao cuộn sách Phong Long trong tay, chuẩn bị tuyên bố người được
lựa chọn cho hoàng vị.
Nhưng Lang Gia Vương Tiêu Nhược Phong lại lao lên, đoạt lấy cuộn sách
Phong Long từ tay Trọc Thanh, mở ra đọc lướt qua rồi xé tan nó thành từng
mảnh, sau đó truyền miệng di chiếu của tiên đế âm thanh vang vọng đất
trời.
“Truyền ngôi, tam hoàng tử Tiêu Nhược Cẩn!”
Xé bỏ di chiếu của tiên đế, ngược lại truyền thánh chỉ bằng miệng, đây là
đại bất kính. Nhưng không ai dám tỏ ý bất mãn, người duy nhất lộ vẻ bất
mãn đang bị gác đao trên cổ, Ngũ Tổng Quản có tư cách nâng cuộn sách
Phong Long là Ngũ Tổng Quản nhưng bọn họ cũng không nói gì, ngầm
đồng ý với hành động của Tiêu Nhược Phong. Đại tổng quản Trọc Thanh
dẫn bốn vị tổng quản khác nhanh chóng trở lại trong Thái An Đế. Nghe đồn
thực ra lúc đó Thái An Đế chưa chết, nghe Trọc Thanh thuật lại chi tiết mọi
chuyện bên ngoài rồi mới nhắm mắt. Còn suy nghĩ của Thái An Đế khi đó ra
sao, thì quả thật không ai biết được.
Thật ra chuyện khiến người ta kinh ngạc không phải là hành động của Tiêu
Nhược Phong mà là cái tên trên cuộn sách đã lẽ ra viết thất hoàng tử Tiêu
Nhược Phong, cũng là bản thân Lang Gia Vương, đó mới là hợp tình hợp lý!
Tuy Cảnh Ngọc Vương là huynh đệ ruột thịt với Lang Gia Vương, nhưng bất
luận là tài năng hay võ công đều kém xa Lang Gia Vương! Lúc này, ánh mắt
mọi người đều nhìn sang phía Khâm Thiên Giám.
Một cuộn sách Phong Long khác được Khâm Thiên Giám cất giữ, quốc sư
Tề Thiên Trần không nói một lời về chuyện này, tương đương với ngầm
thừa nhận kết quả.
Sau quốc tang, Tiêu Nhược Cẩn lên ngôi, Tiêu Nhược Phong quản lý quân
quyền, tôn là Bắc Ly Đại Thủ Hộ.
Bắt đầu từ năm đó, chính là năm Minh Đức Đế thứ nhất.
Mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình.
“Đúng là đồ đệ mà ta dạy dỗ. Ngay cả hoàng vị cũng có thể nhường.”
“Ngươi dạy được một đồ đệ tốt, nhưng Bắc Ly lại mất đi một hoàng đế tốt.”
“Ta là người hộ quốc của Bắc Ly, đây là đời cuối cùng rồi. Sau này sinh tử
tồn vong ra sao, phải dựa vào chính họ.”
Mà trong năm đó, Bách Hiểu Đường lại công bố Võ Bảng.
Đứng đầu Lương Ngọc Bảng bị một cái tên mà mọi người trong thiên hạ
quen thuộc chiếm giữ - Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý Đông Quân.
Hắn là đệ tử quan môn của Lý tiên sinh, cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu
Bách Lý Lạc Trần, đây vốn là cái tên không thể thiếu trong trận chiến đoạt vị
kia, nhưng lại lặng lẽ biến mất trong triều đình, chỉ xuất hiện trong giang
hồ.
Nhưng danh hiệu của y khi xuất hiện trước mặt mọi người lại là Tuyết
Nguyệt thành.
Tuyết Nguyệt thành là gì? Ở đâu?
Không ai biết.
Mãi tới khi Bách Lý Đông Quân đứng đầu Lương Ngọc Bảng năm năm liên
tiếp.
Mãi tới khi Tư Không Trường Phong và Lý Hàn Y lần lượt thành khách quen
trên Lương Ngọc Bảng.
Trước tên bọn họ đều viết ba chữ Tuyết Nguyệt thành.
Đến lúc này, cả người lẫn thành đều đã dương danh thiên hạ.
“Nàng sẽ tới tìm ta chứ.” Trên bức tường của Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý
Đông Quân ngửa đầu uống một ngụm rượu.