Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Diệp Đỉnh Chi cau mày, cúi đầu nhìn dưới chân Phi Ly.
Trong vòng ba trượng dưới chân hắn, cỏ cây lập tức khô héo, thậm chí có
vết bỏng.
Còn Hồn Quan Phi Ly luôn nở mỉm cười, khiến người ta có cảm giác ngả
ngớn, lúc này ánh mắt lại như tỏa ra một ngọn lửa màu tím, ngay cả giọng
nói cũng trở nên trầm trầm, có vẻ cao quý kiêu ngạo: “Diệp Đỉnh Chi, đã
thấy chưa? Đây chính là Hư Niệm công.”
Diệp Đỉnh Chi lùi lại một bước, giờ phút này hắn mới chính thức coi Phi Ly
trước mặt là đối thủ. Lần gần nhất hắn thấy áp lực như đối mặt với Phi Ly
lúc này là khi trong kỳ thi của học đường, đối mặt với người thần bí quỷ dị
kia.
“Đây mới là lực lượng.”
Phi Ly nhẹ nhàng vung cây phán quan bút trong tay lên, viết một chữ lớn
lên không trung.
Sinh.
Lại viết một chữ.
Tử.”
“Sinh Tử ấn.” Phi Ly hất ống tay áo.
“Tưởng mình là phán quan thật, phân định sinh tử của ta được hay sao?”
Diệp Đỉnh Chi cười lạnh một tiếng, vung Huyền Phong kiếm, phá tan Sinh
Tử ấn kia.
Thế nhưng kiếm này chém xuống không thể cắt đứt như lúc chém con hổ
mực kia, ngược lại bị Sinh Tử ấn đánh văng ra ngoài.
“Ta không bằng ngươi, không có võ mạch bẩm sinh. Ta khổ luyện nhiều
năm,Hư Niệm công mới chỉ tới tầng thứ ba. Nhưng chỉ riêng tầng thứ ba
này cũng đủ đánh ngã nhà ngươi lúc này rồi!” Phi Ly ngạo nghễ nói.
“Thế thì thử xem.” Diệp Đỉnh Chi cắm Huyền Phong kiếm trước mặt, đột
nhiên nhắm mắt lại.
Sư phụ, năm xưa người khuyên ta đừng dùng Ma Tiên Kiếm, nhưng hôm
nay bất đắc dĩ, e là không cách nào thực hiện lời hứa lúc đó.
Diệp Đỉnh Chi rút Huyền Phong kiếm, chỉ lên trời.
Đột nhiên khí thế như sấm sét.
Cuồng phong gầm thét, như vạn quỷ kêu rên.
“Lão hòa thượng khuyên ta đừng nhập ma, nhưng thời thế này, lại ép ta
nhập ma.” Khóe mắt Diệp Đỉnh Chi lóe lên sát ý.
Nguyệt Khanh nhạy bén phát giác ra sát ý thoáng qua của Diệp Đỉnh Chi,
trong lòng giật mình. Tuy vừa rồi Diệp Đỉnh Chi đã nhiều lần nói nếu không
nhường đường sẽ giết chết bọn họ, nhưng vừa rồi Diệp Đỉnh Chi tuy đã
xuất kiếm mà không có sát ý. Song thời khắc này Diệp Đỉnh Chi thật sự
muốn giết người.
“Đừng chết nhé.” Nguyệt Khanh nói với Phi Ly.
“Chết dưới kiếm này, cũng không uổng.” Khóe miệng Phi Ly đã có máu tươi
chảy ra, nhưng ánh mắt hắn càng ngày càng cuồng nhiệt. Đối mặt với kiếm
thế siêu cường mà Diệp Đỉnh Chi đột nhiên đánh ra, hắn không những
không lùi lại mà càng điên cuồng lao lên phía trước.
“Ma Tiên Kiếm, lấy thân nhập ma, đạt được kiếm pháp vô thượng. Theo như
truyền thuyết, trăm năm trước một vị Kiếm Tiên đã hiến tế với Ma Thần để
đổi lại kiếm pháp này. Nhưng mượn lực lượng của Ma Thần, sao không tự
mình thành ma?”
“Nếu ngươi có thể luyện được Hư Niệm công, Ma Tiên Kiếm nho nhỏ có là
cái gì?”
“Đến lúc đó đừng nói là trong Thiên Khải Thành không ai ngăn được ngươi,
cho dù là Lý tiên sinh của học đường đích thân ra tay, cũng không phải đối
thủ của ngươi.”
“Ngươi sẽ là thiên hạ đệ nhất thực sự.”
“Thù nhà của ngươi có thể báo, thê tử của ngươi sẽ không rời khỏi ngươi
nữa. Những khổ cực xưa kia sẽ không tới làm phiền ngươi.”
“Chúng ta có chung kẻ địch, hãy để chúng ta cùng san bằng Bắc Ly!”
‘Cạch’ một tiếng, cuối cùng phán quan bút của Phi Ly vỡ thành hai mảnh,
rơi xuống dưới đất.
Diệp Đỉnh Chi cũng rơi xống, cắm Huyền Phong kiếm vào vỏ.
Diệp An Thế nhấp nháy mắt nhìn cha.
Một lát sau, thân thể Phi Ly mới rơi bịch xuống đất, toàn thân hắn đẫm máu
tươi, nhưng gương mặt lại mỉm cười: “Thoải mái, thoải mái!”
Nguyệt Khanh hạ xuống bên cạnh hắn, đưa tay bắt mạch, mới thoáng yên
tâm: “Cũng may, chỉ đứt mất vài kinh mạch. Tùy tiện sử dụng Hư Niệm công
lung tung, ngươi đúng là to gan. Với thể chất của ngươi, lúc nào cũng có
thể đứt đoạn kinh mạch mà chết.”
“Lén lút luyện tập bao lâu, cũng phải dừng một lần cho tận hứng.” Phi Ly
cười nói.
“Vừa rồi Ma Tiên Kiếm của ta đã dừng tới tầng thứ tám, còn Hư Niệm công
của ngươi mới vận tới tầng ba. Ngươi có thể tỷ thí ngang tài với ta, rất lợi
hại.” Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt nói.
Phi Ly được Nguyệt Khanh đỡ mới miễn cưỡng ngồi dậy được: “Đấy là do
thể chất của ta sử dụng Hư Niệm công, nếu đổi lại là ngươi, chắc chắn đã
khác.”
“Sao các ngươi nhất quyết muốn ta luyện môn võ công này?” Diệp Đỉnh Chi
hỏi.
“Bắc Ly có vô số cao thủ hộ quốc, chỉ riêng Lý tiên sinh thôi đã khiến Bắc
Khuyết chúng ta không có bất cứ cơ hội mỏng manh nào. Chúng ta cần
một người tu luyện Hư Niệm công, dẫn dắt chúng ta phá tan biên giới này.”
Nguyệt Khanh nhìn về phía Diệp Đỉnh Chi: “Còn ngươi chính là lựa chọn của
chúng ta.’
“Các ngươi muốn mượn tay ta phá hủy Bắc Ly?” Diệp Đỉnh Chi cười lạnh.
“Theo nhu cầu cả thôi.” Phi Ly nôn ra một ngụm máu tươi: “Những gì ta vừa
nói không phải lừa ngươi. Sau khi hoàng đế Bắc Ly kế vị đã phái gần trăm
Kim Ngô Vệ ra ngoài tìm kiếm các ngươi. Bất luận các ngươi chạy trốn tới
đâu, bọn họ cũng sẽ tìm ra.”
“Tới Nam Quyết thì sao? Tới chỗ xa hơn thì sao?” Diệp Đỉnh Chi lẩm bẩm.
Phi Ly quát: “Chẳng lẽ ngươi chỉ biết chạy trốn hay sao?”
“Tu luyện môn Hư Niệm công này cần bao lâu?” Diệp Đỉnh Chi hỏi.
“Nếu ngươi đồng ý, lập tức theo chúng ta về Thiên Ngoại Thiên.” Phi Ly
đứng dậy: “Ta truyền toàn bộ ba tầng Hư Niệm công cho ngươi!”
Nguyệt Khanh nghe vậy kinh hãi: “Phi Ly, ngươi điên rồi à?”
Phi Ly nhìn Diệp Đỉnh Chi, thần sắc trấn định: “Chẳng phải chuyện ta muốn
làm vốn đã rất điên cuồng à?”
Diệp Đỉnh Chi cau mày nói: “Hư Niệm công, có thể trực tiếp truyền công?”
Trên giang hồ, đúng là nghe nói có một số công pháp có thể trực tiếp
truyền từ người này sang tầng khác. Nhưng một loại nội công tâm pháp
thuần túy, trong quá trình truyền thụ sẽ có hao tổn nhất định, thậm chí đại
đa số là mười phần chỉ còn một, cho nên trừ phi vạn bất đắc dĩ, không thì
rất ít khi xảy ra chuyện truyền công độ pháp.
“Đúng. Hư Niệm công có thể, đồng thời chỗ ta là tầng thứ ba, tới người
ngươi cũng là tầng thứ ba. Chỉ có một điều kiện.” Phi Ly chậm rãi nói.
Diệp Đỉnh Chi nghi hoặc: “Điều kiện gì?”
Phi Ly đột nhiên rảo bước lướt tới, đi thẳng đến trước người Diệp Đỉnh Chi,
giơ tay nắm lấy vai hắn: “Thân thể ngươi phải chịu được công pháp của ta.”
Diệp Đỉnh Chi đầu tiên sững sờ, sau đó cười lạnh: “Cái này khó lắm sao?”
“Nguyệt Khanh, lên đường thôi.” Phi Ly đột nhiên nói.
Nguyệt Khanh gật nhẹ đầu, hô một tiếng, một chiếc xe ngựa từ trong rừng
cây chạy tới cạnh bọn họ. Phi Ly kéo Diệp Đỉnh Chi nhảy vào trong xe ngựa,
Nguyệt Khanh đi tới bế Diệp An Thế ở trong góc lên.
“Mẹ.” Diệp An Thế đột nhiên nhìn về phía xa, gọi một tiếng.
Nguyệt Khanh sửng sốt, vội vàng quay đầu, nhưng không thấy bóng dáng
ai.
Cách xa ba mươi dặm, có một người lao ra khỏi cỗ xe ngựa màu trắng.
“Ta có dự cảm rất xấu! Ta không thể đợi thêm nữa!”
Người kia chạy như bay, chớp mắt đã lao đi hơn mười trượng.