Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Hình, thanh, văn, vị, xúc.
Phi Ly truyền nội công vào cơ thể Diệp Đỉnh Chi, đã được nửa chu thiên,
ngũ giác đều bị phong tỏa, cho nên hắn không nghe thấy tiếng hô cách xa
vài dặm.
Nhưng Nguyệt Khanh nghe thấy.
“DIỆP ĐỈNH CHI! Đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây!”
Nguyệt Khanh đột nhiên vung dây cương, phóng một mũi lệnh tiễn lên
không trung.
Môn nhân Thiên Ngoại Thiên ẩn nấp xung quanh Hàn Sơn tự chứng kiến
lệnh tiễn bắn ra, lập tức lao theo hướng đó.
“Bách Lý Đông Quân? Là cái gã mà tỷ tỷ thường xuyên nhắc tới à? Vốn còn
định chăm sóc cho hắn, nhưng hôm nay đành...” Nguyệt Khanh lại vung dây
cương: “Ta không có thời gian chơi với ngươi.”
“DIỆP ĐỈNH CHI, đại ca ngươi Bách Lý Đông Quân đến đây, còn không ra
bái kiến!” Bách Lý Đông Quân lại hô to.
Vẫn không có ai để ý tới y.
“Chẳng lẽ ta tới chậm mất rồi?” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói, y nhìn
ngôi chùa trên đỉnh núi, dựa theo miêu tả của Diệp Đỉnh Chi trong thư,
chạy về phía gian nhà tranh. Nhưng khi y chạy tới, cảnh tượng y không
muốn thấy nhất lại xuất hiện.
Gian nhà tranh đã sụp, xung quanh hỗn độn, hiển nhiên vừa có người đập
phá ở đây.
“Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân xiết chặt hai nắm tay, sau đó cúi người,
thấy dưới đất có dấu chân rõ ràng. Xem ra khi rời khỏi Diệp Đỉnh Chi rất
phẫn nộ, mỗi dấu chân đều in sâu hơn một tấc, nhìn theo hướng dấu chân
đi khỏi, lập tức hạ quyết tâm.
Đuổi!
Y đứng dậy, đang định đuổi theo, nhưng lại cảm nhận được khí tức xung
quanh, lắc đầu cười gằn: “Bây giờ tâm trạng ta đang không tốt, các ngươi
nhất quyết trêu chọc ta trong thời điểm này à?”
Có tới mười mấy người lần lượt hạ xuống gần gian nhà tranh, bọn họ đều
mặc trường bào màu đen, chính là môn nhân Thiên Ngoại Thiên theo Hồn
Quan Phi Ly tới đây lần này. Người cầm đầu là một nam tử trung niên khôi
ngô, hắn nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vừa nghe công tử hô to từ phía xa, có
phải tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Đông Quân?”
“Bách Lý Đông Quân thì Bách Lý Đông Quân, Sao cứ phải thêm thắt cả đoạn
dài vào đằng trước làm cái gì?” Bách Lý Đông Quân nhếch miệng: “Bây giờ
ta cho các ngươi hai lựa chọn.”
“Ồ?” Nam tử trung niên cầm đầu mỉm cười.
“Một, các ngươi tránh đường ra.” Bách Lý Đông Quân giơ một ngón tay.
Nam tử trung niên lắc đầu: “Xem ra phải chọn cách thứ hai rồi.”
“Hai, ta đánh các ngươi một trận, sau đó các ngươi tránh đường.” Bách Lý
Đông Quân giơ ngón tay thứ hai.
Nam tử trung niên giang hai tay, chân khí dâng trào trong tay áo, hắn tức
giận nói: “Bách Lý Đông Quân, đừng coi thường người khác. Ta tu luyện Kim
Chung tâm pháp bốn mươi năm, thứ khác thì không giỏi, giỏi nhất là chịu
đòn. Ngươi tới đây thử xem!”
“Thế thì thử xem.” Còn chưa dứt lời, Bách Lý Đông Quân đã tới trước mặt
nam tử trung niên.
Nhanh quá, nam tử trung niên thầm kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng lại thì
quyền của Bách Lý Đông Quân đã đánh tới trên ngực.
Nam tử trung niên không hề nhúc nhích.
Bách Lý Đông Quân nghiêng cổ.
Nam tử trung niên sửng sốt, sau đó cười ha hả: “Không đau không ngứa!
Chỉ thế mà thôi!”
Bách Lý Đông Quân xoay nhẹ nắm đấm: “Ồ?”
Trên nắm tay đột nhiên tuôn trào chân khí, nam tử trung niên cúi đầu nhìn
xuống, dường như nghe thấy tiếng xương lồng ngực của mình rạn nứt. Hắn
ngẩng đầu lên, nhưng thân thể đã bị quyền này đánh văng ra ngoài, ngã
vào gian nhà tranh đổ nát.
Bách Lý Đông Quân thu quyền, nhìn những người khác: “Có ai chịu đòn tốt
hơn hắn không?”
Mười mấy người kia tuy lộ rõ vẻ e ngại, nhưng không ai lùi lại tới nửa bước.
Bách Lý Đông Quân bẻ khớp xương răng rắc, y cười lạnh nói: “Xem ra vừa
rồi đánh còn chưa đủ nặng tay?”
Nam tử trung niên bò từ trong đống đổ nát dậy, hắn cắn răng nói: “Thật ra
ngươi chỉ có một lựa chọn.”
Bách Lý Đông Quân giơ nắm đấm: “Ngươi nói đi.”
“Giết chúng ta, sau đó đi qua nơi này.” Nam tử trung niên gầm lên một
tiếng, sau đó giơ nắm tay, xuất quyền đánh thẳng về phía Bách Lý Đông
Quân.
Bách Lý Đông Quân giơ bàn tay trái, nắm lấy quyền của hắn dễ như trở bàn
tay, y vung tay phải, Bất Nhiễm Trần bên hông đã rời vỏ, rơi vào tay y. Y gác
Bất Nhiễm Trần lên cổ nam tử trung niên: “Không phải là không được.”
Nam tử trung niên cười lạnh nói: “Chúng ta, thà chết không lùi!”
“Đúng là cứng rắn. Nhưng nếu cứng rắn như vậy sao phải tìm người khác
nhờ phục quốc?” Bách Lý Đông Quân xoay nhẹ trường kiếm trong tay:
“Trước kia ta luôn cảm thấy tính mạng con người là thứ đáng quý nhất,
người khác không có tư cách tùy tiện cướp đoạt. Cho nên ta không cảm
thấy trong chuyện lớn như phục quốc, hy sinh tính mạng một người là
đáng giá. Cho nên Diệp Đỉnh Chi không nên mất mạng, ngươi cũng vậy.”
“Ngươi nói vậy là sao?” Nam tử trung niên hỏi.
Bách Lý Đông Quân xoay tròn trường kiếm, cắm vào vỏ, sau đó buông tay
trái, ném nam tử trung niên xuống đất. Bách Lý Đông Quân quay sang nhìn
đám người kia một lượt: “Đã như vậy, xin lỗi các vị.”
“Ta sẽ đánh gãy chân các ngươi.”
Nam tử trung niên cả giận nói: “Đừng coi thường người khác!”
Lúc này, một chiếc xe ngựa trắng toát chậm rãi đi tới bên cạnh bọn họ.
Nam tử trung niên nhìn chiếc xe ngựa kia, cả kinh nói: “Chiếc xe này.”
“Các vị môn nhân Thiên Ngoại Thiên, ta là Nguyệt Dao.” Trong xe ngựa
vang lên giọng nói dịu dàng.
Mười mấy môn nhân Thiên Ngoại Thiên giật mình, Nguyệt Dao từng là
trưởng công chúa của Bắc Khuyết, sau khi Nguyệt Phong Thành bế quan, cô
cũng là tông chủ thật sự của Thiên Ngoại Thiên, Tứ Tôn Sứ chỉ là phụ tá của
cô mà thôi. Nhưng mấy năm gần đây, Nguyệt Dao công chúa luôn ra ngoài,
nội bộ Thiên Ngoại Thiên đã coi mệnh lệnh của Vô Tướng sứ là trên hết.
Nhưng bây giờ thấy Nguyệt Dao đích thân tới, bọn họ vẫn cực kỳ tốn kính.
Mười vị môn nhân, bao gồm cả người trung niên bị trọng thương kia đều
quỳ lạy dưới đất: “Xin nghênh đón tông chủ đại diện.”
“Không cần gọi ta là tông chủ đại diện, bao năm qua ta đâu có làm gì.”
Nguyệt Dao dịu dàng nói: “Ta chỉ lấy danh nghĩa phụ thân, thỉnh cầu chư vị,
có thể nhường đường không?”
Nam tử trung niên cầm đầu sửng sốt:” Đường?”
“Đường của ta và vị Bách Lý công tử kia. Chúng ta muốn đuổi theo một
người bạn, hy vọng các vị có thể giúp đỡ.” Nguyệt Dao chậm rãi nói.
“Nhưng Vô Tướng sứ có lệnh...” Nam tử trung niên nói được phân nửa rồi
không lên tiếng.
“Vô Tướng sứ à.” Nguyệt Dao mỉm cười: “Phụ thân lâu rồi không xuất quan,
hắn hạ quyết tâm thay thế à?”
“Đương nhiên là không!” Nam tử trung niên vội vàng trả lời.
“Thế thì nhường đường ra.” Nguyệt Dao lạnh nhạt lặp lại.
Bách Lý Đông Quân hừ lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp đi theo hướng dấu
chân. Tuy mười mấy người kia không nói gì thêm, nhưng khi Bách Lý Đông
Quân đi qua, không ai dám tiến tới ngăn cản.