Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Xe ngựa của Nguyệt Khanh nhanh chóng đi về bắc, chẳng mấy chốc đã rời
địa phận Cô Tô. Nhưng vừa rời Cô Tô, cô đã nhận được một con bồ câu đưa
thư của môn nhân Thiên Ngoại Thiên. Cô đọc qua lá thư, nhíu mày.
“Tỷ tỷ, không ngờ ngươi lại xuất hiện vào lúc này. Bây giờ lại định đoạt lại
quyền lực à? Có phải hơi muộn rồi không?”
“Ngươi quá coi thường Nguyệt Dao công chúa, thứ cô ấy muốn, không
phải chỉ có quyền lực.” Một giọng nói uể oải đột nhiên vang lên, Nguyệt
Khanh quay đầu lại, phát hiện Phi Ly đang tựa người vào xe ngựa, ngửa đầu
uống một ngụm rượu.
“Ngươi hiểu rất rõ tỷ tỷ của ta?” Nguyệt Khanh hỏi.
“Khi còn bé mấy người chúng ta lớn lên cạnh nhau. Nguyệt Dao công chúa
khác với chúng ta, cô ấy không muốn phục quốc.” Phi Ly nói đầy ẩn ý.
Nguyệt Khanh cười gằn: “Thật sao?”
“Cô ấy cảm thấy đối với di dân Bắc Khuyết hiện giờ, ở lại khu vực cực bắc là
lựa chọn tốt hơn.” Phi Ly nói.
“Hoang đường.” Nguyệt Khanh khinh thường nói.
“Không, suy nghĩ của Nguyệt Dao công chúa không sai.” Phi Ly buông bình
rượu xuống, thở dài một tiếng: “Đúng là nếu khởi xướng chiến tranh phục
quốc, di dân Bắc Khuyết sẽ rất thảm.”
Nguyệt Khanh không nói gì, chỉ cười lạnh.
“Đáng tiếc, ta không phải di dân Bắc Khuyết bình thường, ta cũng không
quan tâm bọn họ ổn hay không, đối với ta mà nói, phục quốc, sau đó kế
thừa chức vị đại tướng quân của phụ thân ta, đó mới là lựa chọn tốt nhất.”
Phi Ly cười nói.
“Bao giờ thì hắn tỉnh?” Nguyệt Khanh nhìn qua phía sau lưng Phi Ly một cái.
“Còn sớm lắm, không ngủ ba ngày ba đêm thì không tỉnh được.” Phi Ly
cũng quay đầu nhìn lại: “Không khéo khi chúng ta về tới Thiên Ngoại Thiên
thì hắn mới vừa vặn tỉnh lại. Hư Niệm công tầng thứ ba, không phải dễ
dàng tiêu hóa như vậy.”
“Thế còn ngươi?” Nguyệt Khanh hỏi.
“Ta?” Phi Ly nhún vai: “Ít nhất hơn một tháng tới là không có cả sức để đứng
lên. Còn khôi phục lại như trước, e là cần một năm nửa năm.”
Nguyệt Khanh cau mày nói: “Bách Lý Đông Quân đã phá vây, đang lao tới.
Ta phái ba đợt nhân mã cản đường hắn, nhưng đều bị đánh gục. Nếu hắn
đuổi kịp, cao thủ bậc thứ ba trên Quan Tuyệt Bảng, ta không đối phó được.
Bao giờ Phi Trản về?”
“Hắn phải bảo đảm Dịch Văn Quân được đưa tới Thiên Khải Thành, sau đó
mới quay về Thiên Ngoại Thiên, dọc con đường này, hắn sẽ không tới giúp
chúng ta.” Phi Ly trả lời.
“Còn cần phiền toái như vậy làm gì? Một quyền đánh chết con ả đó là được
rồi mà?” Ánh mắt Nguyệt Khanh lóe lên vẻ hung ác.
“Nữ nhân kia không dễ giết như ngươi nghĩ. Nếu không giết được, ngược
lại bại lộ mục đích của chúng ta, cô ta quay lại tìm Diệp Đỉnh Chi, thế thì rất
phiền phức. Còn một khi cô ta tới Thiên Khải Thành...” Phi Ly mỉm cười: “...
thì không cần chúng ta ra tay nữa.”
“Ngươi có vẻ thoải mái quá nhỉ? Nếu Phi Trản không về, thế thì làm sao
chúng ta đánh được Bách Lý Đông Quân?” Nguyệt Khanh hỏi.
“Ngươi nhìn tòa thành phía trước kìa.” Phi Ly chỉ đằng trước.
Nguyệt Khanh đưa mắt nhìn sang: “Sao cơ?”
“Tòa thành đó tên là Tuyên Thành, ở đó có một đồng bọn cũ của chúng ta.
Hắn và Bách Lý Đông Quân có huyết hải thâm thù, hắn chờ cơ hội này đã
lâu lắm rồi.” Phi Ly nói.
“Ai?” Nguyệt Khanh nghi hoặc.
“Vô Tác sứ.” Phi Ly chậm rãi thốt lên ba chữ này.
Nguyệt Khanh hít một hơi lạnh: “Gã điên ấy... chẳng phải hắn không đội trời
chung với Vô Tướng sứ à? Sao lại giúp chúng ta?”
“Bao lâu nay, Vô Tướng sứ luôn phái ta tìm hiểu vị trí của Vô Tác sứ. Sau này
ta phát hiện hắn luôn ở trong tòa Tuyên Thành này chữa thương. Lúc đó ta
đã tính trước, nếu chuyến đi này thuận lợi, chúng ta đi vòng qua thành, nếu
không thuận lợi thì qua Tuyên Thành. Lão chó già kia là một gã điên.” Phi Ly
hít một hơi. “Ta đoán chắc chắn hắn sẽ giết Bách Lý Đông Quân trước rồi
mới quay sang tiêu diệt chúng ta!”
Tuyên Thành.
Quán trọ Tân Phong.
“Vô Tác sứ, có người từ Thiên Ngoại Thiên vào trong Tuyên Thành.”
Trên giường, một ông lão dáng vẻ tiều tụy đang ngồi đả tọa, xung quanh là
sương khói mịt mờ, dường như đang vận công chữa thương.
“Lý Trường Sinh chết tiệt kia, rốt cuộc ngày đó hắn âm thầm làm cái gì, vì
sao tới giờ mà thương thế của ta vẫn chưa khỏi.” Ông lão quát khẽ.
“Vô Tác sứ, ngài... có nghe thấy ta nói không?” Người hầu trẻ tuổi đứng
ngoài cửa hơi sợ hãi nói.
“Có chuyện gì?” Ông lão ngẩng đầu lên hỏi.
“Có người sắp tới Tuyên Thành, là người của Thiên Ngoại Thiên.” Người hầu
trẻ tuổi vội vàng nói.
“Là ai tới chịu chết?” Ông lão chẳng thèm ngó tới.
“Hồn Quan Phi Ly, còn có nhị tiểu thư, Nguyệt Khanh tiểu thư.” Người hầu
trẻ tuổi nói.
“Bọn họ à? Phi Ly thì thôi, sao lại có cả con nhóc Nguyệt Khanh?” Ông lão
hỏi.
Người hầu trẻ tuổi trả lời: “Nhìn bộ dạng bọn họ, có vẻ như đang bị người
khác đuổi giết, cho nên bất đắc dĩ phải trốn vào Tuyên Thành. Không biết là
trùng hợp hay là...”
Ông lão cười lạnh: “Thằng nhãi Phi Ly kia đúng là được chân truyền từ Vô
Tướng, tâm cơ thâm trầm. Lần này hắn làm vậy chắc chắn đã tính toán từ
trước, muốn coi ta như cọng cỏ cứu mạng?
“Nguyệt Dao công chúa và Tuyết Nguyệt thành - Bách Lý Đông Quân.”
“Bách Lý Đông Quân!” Ông lão đột nhiên thu lại chân khí, bước từ trên
giường xuống: “Là tên Bách Lý Đông Quân của phủ Trấn Tây Hầu à!”
“Được, được lắm! Ta muốn tìm hắn lâu lắm rồi, hôm ấy trong Thiên Khải
Thành ta không bắt được hắn, không thể bỏ lỡ cơ hội duy nhất này được.”
Ánh mắt ông lão lóe lên vẻ hung bạo. “Lần này mà không bắt được nữa thì
ra tay giết luôn đi!”
“Thế nhưng bên phía Hồn Quan Phi Ly...”
“Chẳng qua chỉ là Hồn Quan nho nhỏ, sao phải quan tâm tới hắn. Đợi sau
khi giết chết Bách Lý Đông Quân, ta lại tới giết hắn, có khó gì đâu?” Ông lão
hỏi: “Bao lâu nữa thì bọn chúng vào thành?”
“Bọn Hồn Quan Phi Ly thì nửa canh giờ nữa, Bách Lý Đông Quân thì khoảng
một canh giờ, nhưng tốc độ của Bách Lý Đông Quân rất nhanh.” Người hầu
nói.
“Được, chỉ sợ hắn để ta chờ quá lâu thôi.” Ông lão trước đẩy cửa bước ra
ngoài.
Nguyệt Khanh điều khiển xe ngựa vào trong Tuyên Thành, cô nhìn trái nhìn
phải, quan sát mọi người xung quanh, thân thể hơi run rẩy.
“Ngươi sợ lắm à?” Phi Ly cười hỏi cô.
“Vô Tác sứ, trong tứ đại tôn sứ ta sợ nhất là hắn. Những vị tôn sứ khác tuy
tính tình kỳ quái, nhưng đối xử với chúng ta vẫn khá hiền lành, chỉ có hắn
luôn khiến người ta có cảm giác không rét mà run.” Nguyệt Khanh hạ giọng
nói.
“Đó là vì tính cách Vô Tác âm trầm bất định, khi thì ôn hòa, khi thì lạnh lùng.
Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện Vô Tác có thể là hai người không?”
“Hai người?” Nguyệt Khanh sững sờ.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ không cần phải để ý,bây giờ Vô Tác chỉ còn một
người. Chính là Vô Tác sứ lạnh lùng âm độc, đối xử với kẻ địch hoàn toàn
không lưu tình. Chúng ta nên thấy may vì Vô Tác sứ này sẽ thay chúng ta
đối phó với Bách Lý Đông Quân.”