Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 305: Trời không điểm cuối



Mạc Y không đợi Bách Lý Đông Quân lên tiếng, nắm lấy vai y, kéo y bay về

phía tiên sơn trên đảo.

Đó là... bay!

Nguyệt Dao trợn tròn hai mắt nhìn, cô đã thấy vô số khinh công tuyệt đỉnh,

nhưng chưa từng thấy khinh công nào cưỡi gió bay lượn, tiêu sái như tiên

nhân, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là khinh công gì?”

“Đây không phải là khinh công.” Ông lão râu tóc bạc trắng đã xuất hiện từ

bao giờ không rõ, ông vuốt chòm râu của mình: “Chỉ cần cảnh giới đủ cao,

đâu cần để ý võ công với khinh công gì.”

Nguyệt Dao sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra: “Đây là Thần Du Huyền Cảnh!”

“Thần Du Huyền Cảnh? Có nghe Tiểu Bách Lý nhắc tới. Chắc vậy.” Thanh

Phong lão nhân vuốt râu.

“Bọn họ đi đâu vậy?” Nguyệt Dao hỏi.

Thanh Phong lão nhân cười nói: “Tóm lại là tới nơi mà chúng ta không tới

được.”

Mạc Y kéo Bách Lý Đông Quân đi lên, hơi thở nhịp nhàng như tản bộ trên

đất bằng: “Sư phụ của ngươi đâu?”

“Sư phụ ra ngoài đi xa, không biết bao giờ mới trở về.” Bách Lý Đông Quân

đáp có một câu thôi cũng phải gắng sức.

“Cho dù rất khó trở về.” Mạc Y nói đầy ẩn ý.

“Hả?” Bách Lý Đông Quân lại nhớ đúng là sư phụ đã từng nói vậy.

“Sư phụ ngươi đi tới phía bắc.” Mạc Y kéo Bách Lý Đông Quân hạ xuống

một vách núi: “Vùng đất cực bắc.”

“Thiên Ngoại Thiên?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

“Thiên Ngoại Thiên là nơi nào?” Mạc Y hỏi ngược lại.

“Đó là một băng nguyên ngàn dặm, phía bắc của nước Bắc Khuyết năm

xưa.” Bách Lý Đông Quân giải thích.

Mạc Y lắc đầu: “Không phải, ta nói vùng cực bắc là phải đi xuyên qua Bắc

Man, tiếp tục đi về phía bắc sẽ thấy một dãy núi trùng trùng điệp điệp, đó

được gọi là dãy núi Thiên Tuyệt. Đi qua dãy núi Thiên Tuyệt sẽ là một băng

nguyên. Ở chỗ Thiên Ngoại Thiên có băng nguyên ngàn dặm, nhưng băng

nguyên bên ngoài Thiên Ngoại Thiên đâu chỉ ngàn dặm, vạn dặm, mười vạn

dặm? Không ai biết bên kia băng nguyên là gì, đó chính là điểm cuối cùng

của mặt bắc.”

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Sư phụ tới đó làm gì?”

Mạc Y hỏi ngược lại: “Vậy ta tới nơi này làm gì?”

“Mạc tiền bối, bây giờ ta đã mất hết võ công, ngươi đừng nói với ta những

lời cao thâm khó lường ấy.” Bách Lý Đông Quân gãi đầu nói cái.

“Cao thâm khó lường? Chẳng qua là ta cảm thấy sẽ có ngày nào đó ngươi

cũng sẽ trấn thủ một phương.” Mạc Y cười khẽ một tiếng, ánh mắt toát lên

vẻ trống trải: “Băng nguyên ở phía bắc, hoang mạc ở phía tây, biển rộng vô

ngần ở phía đông, Thập Vạn Đại Sơn ở phía nam. Nhân gian tuyệt cảnh, tứ

phương thánh nhân. Ngươi sẽ rất mạnh, nhưng người càng mạnh thì trách

nhiệm cũng càng lớn.”

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Mạc tiền bối nói vậy là...”

“Đều là chuyện sau này.” Mạc Y lại kéo Bách Lý Đông Quân nhảy lên, trực

tiếp hạ xuống trên ngọn núi, nơi đó có một tấm bia đá lớn, hắn chỉ vào bia

đá nói: “Đi qua bia đá, ngươi sẽ thấy tuyệt cảnh chân chính.”

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bia đá viết bốn chữ:

‘Trời không điểm cuối’. Bách Lý Đông Quân đi tới, giơ tay chạm lên bia đá

nhưng lại phát hiện chữ viết trên đó dường như đã bị sửa đổi.

“Người trước đây viết là điểm cuối của trời.” Mạc Y cười nói: “Nhưng ta thấy

không phải, phải nói là ánh mắt của chúng ta có điểm cuối, cho nên ta đổi

thành trời không điểm cuối.”

“Bên kia là cái gì?” Bách Lý Đông Quân lén lút lắng nghe.

“Bên kia bia đá là một thế giới khác. Hòn đảo này thần kỳ, chỉ bước ra một

bước nhưng rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.” Mạc Y đẩy nhẹ Bách Lý Đông

Quân: “Đi đi.”

Bách Lý Đông Quân nuốt nước miếng một cái, y từng thấy Nam Cung Xuân

Thủy một bước như thần du, lúc trong Đường môn đã ép hàng loạt cao thủ

Thiên cảnh tới mức không ngẩng đầu lên được. Y cũng từng thấy Mạc Y

cưỡi gió như đi trên đất liền, giơ tay nhấc chân như tiên nhân hàng thế, vì

vậy khi đối diện với các cao thủ tuyệt thế, y chưa bao giờ cảm thấy áp lực.

Nhưng phía sau tấm bia đá kia lại tạo cho y một cảm giác áp lực mãnh liệt.

Y thở dài: “Hy vọng đừng quá kinh khủng.” Y hít một hơi thật sâu, sau đó

bước tới.

Đầu tiên là nghe tiếng rống ngập trời.

“Đây là... long ngâm ư?” Bách Lý Đông Quân giơ tay lên che lỗ tai.

Sau đó là cảm giác nóng bức ập thẳng vào mặt.

Tiếp theo lại thấy thế giới cực cảnh.

Một vách núi hùng vĩ.

Tất cả nước biển đều đổ xuống vách núi kia, trong lúc chảy xuống lại có

ngọn lửa bùng lên, khiến cả vùng trời đó đỏ bừng. Tiếng long ngâm mà y

nghe thấy chính là tiếng nước biển dâng trào, còn cảm giác nóng nực chính

là ngọn lửa khi nước chảy siết. Còn sau khi nước biển đổ xuống sẽ đi về đâu

thì y không thấy rõ. Ngọn lửa làm hơi nước bốc lên, che phủ cảnh sắc phía

xa, loáng thoáng thấy được một số cái bóng mơ hồ.

Có cái như rồng bay lượn.

Có cái lại như Phật đang tĩnh tọa.

Có cái lại giống tiên nhân đang nhảy múa.

“Trong sách cổ ‘Sơn Hải Đồ Chí’ có nói, đi sâu vào Ly Hải sẽ thấy một vách

núi sâu không thấy đáy, nước biển hội tụ ở đó, đổ xuống, khiến ngọn lửa

bốc lên, nhuộm đỏ cả bầu trời. Không ai có thể đi qua vùng biển này, nơi

này chính là điểm cuối của trời. Ngoài ra, một cuốn sách cổ khác là ‘Thiên

Phong Đã Lục’ có nói, điểm cuối của trời là đảo Bồng Lai, mỗi khi có việc

trọng đại là chúng tiên triều bái, vạn Phật cúi chào, là nơi ở của tiên nhân

tuyệt thế. Ta nghĩ, chắc chắn người viết sách đã từng tới nơi này.” Mạc Y

cũng đi qua tấm bia đá, nói đầy ẩn ý: “Vì những gì bọn họ thấy đều là thật.”

Bách Lý Đông Quân vẫn kinh ngạc trước cảnh tượng này, nửa ngày sau mới

khôi phục tinh thần, chỉ vào mây mù hỏi: “Thế đi qua chỗ đó là gì?”

“Ta cũng không biết là gì? Có lẽ thật sự là tiên nhân Phật tổ, có lẽ chỉ là ảo

ảnh hư vô, cũng có thể là điểm cuối cùng thật sự.” Mạc Y vung chưởng,

nhưng mây mù kia chỉ dao động một chút. “Chúng ta không cần suy nghĩ

nhiều như vậy.”

Bách Lý Đông Quân do dự một chút: “Thế ta cần làm gì?”

“Sư phụ của ngươi, Nho Tiên thấy nước mùa thu đổ xuống sông nên sáng

tạo ra nội công cao thâm Thu Thủy Quyết. Bây giờ ngươi thấy nước biển

dâng trào, đổ xuống lửa đỏ, chẳng lẽ không sáng tạo một bộ nội công cao

minh hơn nữa?” Mạc Y trả lời.

“Chuyện này...” Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Chỉ ngắm cảnh thôi cũng

sáng tạo được một bộ nội công? Ngươi nghĩ ta là Bách Lý Hà Khách?”

“Không phải ngươi ngắm cảnh, mà là thấy thiên đạo.” Mạc Y vỗ vai Bách Lý

Đông Quân: “Suy nghĩ cho kỹ đi, mấy hôm tới mỗi ngày lão Viên sẽ mang

đồ ăn thức uống tới cho ngươi. Ngươi ngồi sau tấm bia đá này, suy nghĩ về

nội công của mình đi.”

“Đợi đã, Mạc tiền bối, ngài nghiêm túc đấy à?” Bách Lý Đông Quân vẫn

không hiểu.

“Đương nhiên ta nghiêm túc rồi. vạn vật đều có đạo, giờ phút này ngươi

còn được thấy cả thiên đạo.” Mạc Y mỉm cười: “Không phải ai cũng có cơ

hội như vậy đâu.”