Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 306: Thùy thiên chi thế



“Không ngờ trong đảo hoang ngoài biển sâu như vậy mà vẫn có đình đài

thủy các.” Nguyệt Dao ngắm nhìn bốn phía, cho dù cô đã ngồi trên chiếc xe

ngựa hoa mỹ kia chu du khắp các nước, thấy rất nhiều cảnh sắc lạ, nhưng

vẫn trầm trồ kinh ngạc.

Một con sóc ôm một trái cây lảo đảo đi tới, đặt quả cây bên cạnh cô.

“Tuy nói vạn vật có linh, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.”

Nguyệt Dao nhận quả cây, giơ tay xoa đầu con sóc.

“Căn nhà này là người trước kia xây.” Mạc Y đột nhiên đi vào trong gian

nhà.

Nguyệt Dao vội vàng đứng lên: “Tiên... tiên nhân.”

Mạc Y lắc đầu: “Đừng gọi ta là tiên nhân, cứ gọi Mạc Y là được.”

“Mạc Y tiền bối...” Nguyệt Dao cung kính nói.

“Ngươi là con gái của Nguyệt Phong Thành?” Mạc Y đột nhiên hỏi.

Nguyệt Dao sửng sốt: “Tiền bối biết phụ thân ta?”

“Biết. Với tuổi của ta và hắn cũng coi như người cùng thế hệ. Hắn là người

rất có thiên phú võ học, nếu không làm hoàng đế mà làm chưởng môn một

phái, như vậy rất nhiều chuyện đã có kết quả khác.” Mạc Y thở dài một

tiếng. “Đáng tiếc.”

Nguyệt Dao lắc đầu: “Sinh trong nhà đế vương, ai mà lựa chọn được?”

“Chẳng phải ngươi vẫn lựa chọn được ư. Lựa chọn của ngươi rất tốt.” Mạc Y

gật nhẹ đầu: “Không phải ai cũng có dũng khí đưa ra lựa chọn như vậy.”

“Nhưng bây giờ phụ thân của ta đã chết, Vô Tướng sứ cũng đã chết, không

biết sau này di dân Bắc Khuyết sẽ gặp chuyện gì. Lúc này, Diệp Đỉnh Chi rất

đáng sợ.” Nguyệt Dao lắc đầu nói: “Mạc Y tiền bối ở ngoài đảo hoang

nhưng vẫn biết chuyện bên ngoài à?”

“Chẳng phải ngươi gọi ta là tiên nhân ư, đã là tiên nhân, đương nhiên thần

cơ diệu toán, có thể ngồi quan tưởng quá khứ tương lai.” Mạc Y quay

người, nhìn lên trên cao.

“Hắn ở đó ra sao rồi?” Nguyệt Dao hỏi.

“Thiên hạ cực cảnh, không phải ai cũng có cơ hội được thấy, còn lại phải

xem kỳ ngộ và thiên phú của hắn.” Mạc Y nói đầy ẩn ý.

“Chỉ nhìn thôi mà cũng có lực lượng mạnh mẽ như vậy à? Mạc Y tiền bối

cũng thấy phong cảnh ở đó, cuối cùng ra sao rồi?” Nguyệt Dao hỏi.

Mạc Y mỉm cười: “Ta thần du ngắm biển, thấy cảnh tượng trời xanh và biển

lớn đảo ngược, lúc mặt trời lặn thì đi vào trong đó, uống một bình nước

trong lửa, hoàng hôn thì xuống núi.”

“Là sao?”

“Theo lời những người trên lục địa các ngươi thì là phá cảnh, vào Thần Du

Huyền Cảnh.”

“Lão Viên, ngươi đến rồi.” Bách Lý Đông Quân nói với con vượn ở bên kia

bia đá.

Thế nhưng con vượn lại xua tay, có vẻ cực kỳ e ngại bia đá.

“KỲ quái, chẳng lẽ đúng như lời Mạc Y tiền bối nói, không phải ai cũng có

thể tới đây?” Bách Lý Đông Quân đi tới, cầm hoa quả mà lão Viên để lại, vừa

ăn vừa lặng lẽ ngắm khung cảnh kinh thiên động địa trước mắt.

Nếu thi nhân tới đây, chắc chắn sẽ nâng bút vung mực, làm một bài thơ bay

khắp chín ngàn dặm.

Nếu là họa sĩ tới đây, chắc chắn đã trải giấy vẽ lại khung cảnh tuyệt mỹ cho

đời sau chiêm ngưỡng.

Nếu là kiếm khách hiệp sĩ tới đây, chắc chắn muốn thi triển kiếm khí chém

tan làn sương mù kia.

Thế nhưng Bách Lý Đông Quân lại không thấy hứng thú. Y vừa ăn hoa quả,

vừa nhìn ngọn lửa thiêu đốt nước biển, đột nhiên có một ý tưởng. Y la lớn:

“Lão Viên, lấy cho ta một thùng gỗ lớn, hái những quả nho ngon nhất trên

đảo, đem đến đây cho ta.”

Lão Viên tru lớn một tiếng, coi như đáp lời.

“Ta nhớ trong Tửu Kinh có ghi lại một loại rượu được chế bằng nước biển.

Loại rượu này rất khó ủ, nhưng uống rất ngon, vị hơi mặn. Ta chưa từng

nghĩ tới chuyện ủ loại rượu này, nhưng nơi này có nước biển kỳ diệu nhất

thế gian. Lấy nước biển này ủ rượu, lão Viên, ngươi nói xem liệu có chấn

động thiên địa hơn cả bảy bình rượu Tinh Dạ không?” Bách Lý Đông Quân

vừa đi qua đi lại vừa lẩm bẩm, có vẻ rất đắc ý với ý tưởng của mình.” Lão

Viên, lão Viên, sao ngươi không để ý tới ta?” Y quay người, phát hiện lão

Viên đã xuống núi từ lâu.

“Được rồi, được rồi. Chuyện ủ rượu không thể vội được, nên ngẫm nghĩ về

nội công thôi.” Bách Lý Đông Quân ngồi xếp bằng xuống. “Mạc Y tiền bối

bảo ta sáng tạo một môn nội công mới, nhưng đâu có đơn giản như vậy.

Vẫn phải luyện từ Thu Thủy Quyết đã.”

Tuy Thu Thủy Quyết do Nho Tiên sáng tạo, nhưng lúc trước người truyền

thụ Thu Thủy Quyết cho Bách Lý Đông Quân chính là Bách Hiểu Đường Cơ

Nhược Phong. Lúc đó y được Nho Tiên Cổ Trần bồi dưỡng thân thể dược tu

mười năm, chỉ vài ngày đã học được bảy tám phần. Nhưng hôm nay trên

người rỗng tuếch, coi như bù đắp lại ngày hôm đó. Bách Lý Đông Quân

ngồi xếp bằng một lát, dựa theo yếu quyết của Thu Thủy Quyết, vận chuyển

chút chân khí ít ỏi vừa tích lũy mấy ngày nay.

Một canh giờ sau, Bách Lý Đông Quân đã gục đầu xuống, ngủ thiếp đi.

Sau đó chìm vào giấc mộng.

Mơ thấy mình biến thành một con rồng dài màu trắng, hạ xuống biển rộng,

chìm xuống thác nước kinh thiên động địa kia. Y gào thét muốn đi ngược

dòng nước, nhưng bị dòng nước đánh xuống. Y cảm nhận được nước biển

ập tới, cảm nhận được lửa đốt, cũng nghe thấy tiếng cười của tiên nhân sau

mây mù. Y tức giận, gào thét với trời cao, nhưng không ai đáp lời, chỉ liên

tiếp bị đánh rơi.

Vì vậy y tuyệt vọng nhìn xuống.

Đó là vực sâu vạn trượng, cứ như không có điểm cuối cùng. Y cứ rơi xuống

liên tục, liên tục, chẳng khác nào rơi vào giấc mơ vĩnh hằng, lựa chọn duy

nhất là nhắm mắt lại, đợi mình già yếu trong lúc rơi xuống, biến thành một

đống xương khô không có suy nghĩ.

“Không, tuyệt đối không thể rơi xuống như vậy được.”

Con rồng vẫy đuôi, phóng thẳng lên trời.

Lại có một cơn sóng lớn đột nhiên đánh xuống.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy.

Hơi nước quay xung quanh y, sau lưng y đã ướt đẫm. Y cảm thấy chân khí

bắt đầu vận chuyển khắp nơi trong cơ thể, tuy kém xa quá khứ nhưng đã

tiến bộ hơn nhiều so với lúc vừa lên đảo. Xem ra cảnh tượng thần du vừa

rồi không chỉ là một giấc mơ.

“Phù.” Bách Lý Đông Quân thở ra một hơi dài: “Đúng như Mạc Y tiền bối đã

nói, sau tấm bia đá đúng là một thế giới huyền diệu. Giấc mơ vừa rồi quá

chân thực. Nếu từ bỏ, không khéo sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

Bách Lý Đông Quân đứng dậy, rút thanh Bất Nhiễm Trần bên hông ra, lặng

lẽ luyện kiếm, đầu tiên là luyện lại bộ Tú Kiếm Thập Cửu Thức đơn giản

nhất, sau đó là Thuấn Sát kiếm pháp mà phụ thân truyền thụ, cuối cùng là

Tây Sở Kiếm Ca.

“Vẫn phải dừng lại ở Vấn Đạo Vu Thiên.” Bách Lý Đông Quân tiếc nuối thu

kiếm: “Không thể thi triển chiêu kiếm Đại Đạo Triêu Thiên. Sư phụ ơi sư phụ,

rốt cuộc cái gì mới là đại đạo của ta?”