Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Đám người Bách Lý Thành Phong dẫn sứ giả của học đường về phủ Trấn Tây
Hầu, hơn nữa còn phái người tới quân doanh báo tin. Trong quân doanh,
Bách Lý Lạc Trần nghe được tin này cũng không kinh ngạc, chỉ điềm nhiên
đáp một câu rồi tiếp tục tuần tra: “Truyền lời, mọi chuyện do Bách Lý Thành
Phong phụ trách.”
“Nhận lệnh!”
Bách Lý Thành Phong và sứ giả học đường tới phủ Trấn Tây Hầu, nghỉ ngơi
trong sảnh chính. Bách Lý Thành Phong nói: “Tới hơi đột ngột, phòng khách
còn đang sửa soạn, xin các vị chờ một lát.”
Tiểu tiên sinh cúi đầu nói: “Không vội.”
Các sứ giả học đường vào trong sảnh, đa số mọi người đều tháo nón che
xuống, chỉ có hai người đi phía trước bao gồm cả tiểu tiên sinh là không
tháo nón che của mình.
“Nghe nói, thế nhân có rất ít người được thấy diện mạo của tiểu tiên sinh.”
Bách Lý Thành Phong nhấp một ngụm trà.
Tiểu tiên sinh cũng cười khẽ một tiếng: “Thế nhân luôn nói đệ tử học đường
chúng ta ra vẻ, quá đề cao bản thân. Thật ra ta chỉ không thích ăn uống
chung với người khác, đội cái nón che này, thậm chí còn không cần nghĩ
mấy lời cự tuyệt.”
“Vậy vị này là?” Bách Lý Thành Phong nhìn một người khác ở bên cạnh.
Người nọ trả lời: “Ta cũng là đệ tử dưới trướng Lý tiên sinh, nhưng lại không
phải sứ giả đợt này. Thật ra ta tới chỉ là để tìm một vị bằng hữu ôn chuyện,
thế tử cứ coi như ta tiện đường tới chơi, hoặc trực tiếp coi như không thấy
cũng không thành vấn đề.”
Tiểu tiên sinh ho nhẹ một tiếng: “Đây là một vị tiểu sư huynh của ta, sư
huynh xuất thân từ giang hồ, luôn nói năng như vậy, thứ lỗi.”
Bách Lý Thành Phong sửng sốt: “Hóa ra là đệ tử của Lý tiên sinh...”
Trong học đường đương nhiên không chỉ có một thầy giáo, nhưng hiển
nhiên Lý tiên sinh là người có uy danh lớn nhất. Bao năm qua đã có hơn
trăm đệ tử ra ra vào vào học đường, nhưng Lý tiên sinh chỉ có bảy vị học
đồ. Mà thân phận của bảy vị học đồ này... trên giang hồ có rất nhiều lời đồn
đại...
“Đừng để danh hiệu của lão già kia đánh lừa, cũng chỉ là người bình thường
mà thôi.” Người nọ nhấc nón che lên: “Ta không thích đội cái này, nặng quá.
Nhưng vị sư đệ của ta nhất quyết bắt phải đội, không còn cách nào. Người
của học đường quái đản như vậy đấy, mấy hôm tới thế tử ráng chịu nhé.”
“Tiên sinh nói, như vậy gọi là nghi thứ. Thiên địa có đại mỹ mà không cần
tả, bốn mùa có pháp tắc rõ ràng mà không cần nghi ngờ, vạn vật tự thành
lý lẽ mà không cần giảng giải, người không theo kịp, chỉ đành tạo dựng
nghi thức để tự xem.” Tiểu tiên sinh chậm rãi nói.
“Ồ.” Người nọ nói.
Bách Lý Thành Phong khẽ mỉm cười: “Lần này tiểu tiên sinh tới Càn Đông
Thành là định dẫn bao nhiêu người đi?”
“Một người.” Tiểu tiên sinh trả lời.
Bách Lý Thành Phong gật đầu: “Học cung nghiêm ngặt, ta cũng đoán sẽ
không dẫn theo nhiều người.”
“Thế tử sai rồi.” Tiểu tiên sinh cười nói.
Bách Lý Thành Phong sửng sốt: “Ta sai rồi?”
Tiểu tiên sinh ngồi đó, thân hình ưỡn thẳng, giọng nói điềm tĩnh: “Học cung
ít nhất một năm tuyển một người, nhiều nhất một năm tuyển sáu người.
Mỗi năm chúng ta đều phụng lệnh học đường, tới các nơi trong thiên hạ
tìm kiếm nhân tài, mà ở Thiên Khải Thành có nhiều quý tộc thế gia, du hiệp
giang hồ tới xin học, nhưng các thầy giáo trong học đường không có thời
gian khảo nghiệm nhiều người như vậy. Cho nên chúng ta làm đệ tử, cần
phải chia sẻ gánh nặng, chọn ra mười ba người cuối cùng trong số những
người này, giao cho các thầy kiểm tra đánh giá. Cho nên ta sẽ mang theo
một người từ Càn Đông Thành, con số này không phải ít mà là nhiều, quá
nhiều. Vì ta nhất định phải mang đi, một người.”
Bách Lý Thành Phong buông chén trà trong tay xuống, khẽ nhíu mày: “Nếu
không thì sao?”
Tiểu tiên sinh cười một tràng dài: “Vậy thì chỉ có thể làm phiền thế tử theo
ta tới Thiên Khải Thành một chuyến. Thế tử có tư chất không tệ, tiên sinh đã
chú ý tới ngươi nhiều năm, chỉ có điều hơi lớn tuổi.”
“Ta thì sao? Ta thì sao?” Một giọng nói mang chút ý cười vang lên, mọi
người quay đầu, chỉ thấy một nam tử trung niên dắt một bầu rượu bên
hông bước vào trong sảnh.
Bách Lý Thành Phong giới thiệu: “Đây là huynh trưởng của vợ ta, Ôn gia Ôn
Hồ Tửu.”
“Thục Trung Đường Môn, Giang Nam Phích Lịch Đường, Lão Tự Hào Ôn gia.
Tam đại thế gia giang hồ, gia chủ tương lai của Ôn gia, Ôn Hồ Tửu. Kính
ngưỡng đã lâu.” Tiểu tiên sinh đứng dậy nói.
“Cái câu gia chủ tương lai không ổn, Thiên Khải Thành các ngươi có ai nói
hoàng đế tương lại không? Đó là tội chém đầu đấy.” Ôn Hồ Tửu ngửa đầu
uống một hớp rượu.
Tiểu tiên sinh cười nói: “Vậy nói gia chủ tương lai ở Ôn gia thì sao?”
Ôn Hồ Tửu nuốt ngụm rượu kia, thở hắt ra một câu: “Độc chết ngươi.”
Mùi rượu vẩn đục kia không tan đi ngay mà ngưng tụ thành làn hơi nước,
bay về phía tiểu tiên sinh. Người của học đường ở phía sau đều biến sắc,
chỉ có tiểu tiên sinh vẫn bình tĩnh ngồi đó. Hắn giơ tay vuốt nhẹ lên không,
làn hơi nước kia bị ngón tay hắn lướt qua, ngưng tụ thành băng, rơi xuống
dưới đất.
Ôn Hồ Tửu ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Thành Phong: “Có chút bản lĩnh
đấy.”
“Ôn tiên sinh là cao thủ trên Quan Tuyệt Bảng, ta chỉ là có chút tài mọn
thôi.” Tiểu tiên sinh cười nói.
“Chút tài mọn, ngươi mới bao tuổi? Với công phu vừa rồi, e là đã vào cảnh
giới Tiêu Giao?” Ôn Hồ Tửu nhướn mày nói.
“Là nhờ sư phụ dạy dỗ, nhưng chỉ mới chạm tới cánh cửa đó thôi.” Tiểu tiên
sinh trả lời.
Bách Lý Thành Phong hắng giọng nói: “Nếu đã vậy, hay là chúng ta tới xem
các đệ tử trẻ tuổi mà Càn Đông Thành chúng ta đã lựa chọn đã, sau khi xem
thử thì dẫn các vị về phòng khách nghỉ ngơi.”
“Được.” Tiểu tiên sinh gật đầu.
“Bảo bọn họ vào đi.” Bách Lý Thành Phong hô lớn.
Một lát sau, có người cầm trường thương đi tới, người nọ thân thể cường
tráng, đôi mắt toát lên vẻ tàn nhẫn, đáng di cũng uy vũ hùng dũng, tay cầm
một thanh trường thương được rèn bằng sắt thuần, nặng hơn trường
thương bình không ít. Hắn giậm thanh trường thương trong tay xuống đất,
khiến toàn bộ sảnh chính chấn động: “Tại hạ Lý Bá Trần, bái kiếm thế tử, bái
kiếm đại sứ học đường.”
Tiểu tiên sinh và một vị đệ tử Lý tiên sinh khác ở bên cạnh bật cười.
Lý Bá Trần sửng sốt, Bách Lý Thành Phong cũng không hiểu gì: “Tiểu tiên
sinh cười cái gì?”
Tiểu tiên sinh cười tới mức không đừng được: “Sư phụ ta chấp chưởng học
đường đã vài chục năm, tự có quy định bất thành văn, chỉ chiêu một đệ tử
có khí khái công tử, nếu sư phụ thấy vị tiểu huynh đệ này, khéo sẽ tức giận
tới mức quay người đi.”
Lý Bá Trần sắc mặt đỏ lên, gương mặt đã có vẻ giận dữ.
Sắc mặt Bách Lý Thành Phong cũng trầm xuống: “Phá Phong Quân của
chúng ta đều là người xuất thân từ quân ngũ, nếu muốn tìm công tử, vậy
tiểu tiên sinh tới nhầm nơi rồi.”
“Nhưng thế tử có khí khái công tử đấy.” Tiểu tiên sinh vẫn cười.
Rốt cuộc Lý Bá Trần không kìm nổi nữa, vung trường thương: “Ngươi thử
phái một tên công tử tới đây, xem ai đánh thắng được ai!”
Nhưng trường thương kia vừa vung ra đã bị một kiếm ngăn lại.
Không biết từ khi nào, vị tiểu tiên sinh kia đã lướt tới, xuất hiện bên cạnh Lý
Bá Trần: “Vị tiểu huynh đệ này đừng nổi nóng. Trong học đường của chúng
ta có một thầy giáo dáng vẻ cao lớn thô kệch, sức lực như trâu, nhưng ai ai
cũng rất tôn kính ông ấy. Chỉ cần có bản lĩnh, khí khái công tử chẳng qua
chỉ là trò cười.”
Ánh mắt Bách Lý Thành Phong và Ôn Hồ Tửu lại chỉ nhìn chằm chằm vào
thanh kiếm này.
“Hạo Khuyết.”