Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Hạo Khuyết.
Trên kiếm phổ đứng hạng tám trong thiên hạ danh kiếm, còn được gọi là
thanh kiếm chính khí đệ nhất thiên hạ.
“Hạo Khuyết nằm trong tay học đường.” Bách Lý Thành Phong nói.
Tiểu tiên sinh nâng kiếm lên, dễ dàng ngăn thanh trường thương nặng nề
kia sang một bên: “Hạo Khuyết chỉ đứng hạng tám trên kiếm phổ, không
phải quá lợi hại. Thật ra gần đây ta nghe nói trên giang hồ xuất hiện một
thanh bảo kiếm tuyệt thế, e là tương lai có thể xếp trong ba hạng đầu trên
kiếm phổ?”
Sắc mặt Bách Lý Thành Phong không hề thay đổi: “Chuyện trong giang hồ,
chúng ta không biết nhiều.”
Tiểu tiên sinh không truy hỏi, chỉ quay đầu lại nhìn Lý Bá Trần, giờ phút này
sắc mặt Lý Bá Trần đã đỏ bừng. Hắn tự cho là mình dũng mãnh hơn người,
nhưng giờ phút này mình dùng một mũi thương nặng, nhưng lại bị một
thanh trường kiếm đè xuống dưới đất.
“Sức mạnh là rất quan trọng, nhưng làm sao để vận dụng sức mạnh mới
càng quan trọng.” Tiểu tiên sinh mỉm cười, nhẹ nhàng nhảy lên, điểm nhẹ
lên trường thương, thân thể lướt tới sau lưng Lý Bá Trần: “Ví dụ như hiện tại,
ta đang dùng sức mạnh của ngươi.”
“Hừ!” Lý Bá Trần gầm lên một tiếng, vung thương xoay người.
Tiểu tiên sinh khẽ lắc đầu, vung trường kiếm, lại xoay người giơ hai ngón
tay, ấn mũi thương xuống: “Đã đủ rồi.”
Lý Bá Trần không phải không tự biết mình, lập tức thu thương, chắp tay nói:
“Ngươi hơn xa ta.”
Bách Lý Thành Phong cười nói: “Không phải là hơn xa ngươi mà là không
thể so sánh.”
Tiểu tiên sinh lùi lại vài bước; “Ngươi đúng là không tệ, nhưng ta ở dưới
trướng Lý tiên sinh trong học đường đã gần mười năm, cũng học được đôi
chút.”
“Ra ngoài đi.” Bách Lý Thành Phong thở dài.
Lý Bá Trần nhấc trường thương lên, không nói thêm một lời, lùi ra ngoài.
“Cho Trần Việt vào.” Bách Lý Thành Phong nói.
Rốt cuộc người tiếp theo vào cửa cũng có chút khí chất công tử như lời tiểu
tiên sinh, mặc trường bào, gương mặt cũng coi là tuấn tú, tay cầm một mũi
thương có dây tua đỏ.
“Mệt quá đi.” Một đệ tử Lý tiên sinh ở phía sau đã lâu chưa mở miệng lại
đột nhiên nói.
Tiểu tiên sinh lùi lại một bước: “Vậy thì ngươi tới đi.”
Người nọ bước lên trước một bước, Trần Việt nâng trường thương, đột
nhiên đập xuống. Người nọ tùy ý giơ tay lên, đã nắm được trường thương,
tay ngoắc một cái, đã bẻ gãy mũi thương. Tiếp đó hắn ném xuống đất, trực
tiếp nói: “Không được!”
Tiểu tiên sinh thở dài: “Quá đáng rồi!”
Người nọ lùi tới bên cạnh tiểu tiên sinh, nói với âm lượng mà chỉ có đối
phương mới nghe được: “Sao phải lãng phí thời gian.”
Bách Lý Thành Phong và Ôn Hồ Tửu nhìn nhau, không nói gì.
Tiểu tiên sinh đi tới bên cạnh Bách Lý Thành Phong, Bách Lý Thành Phong
cúi đầu nói: “Xin lỗi, xem ra những người mà chúng ta lựa chọn không lọt
mắt học đường rồi.”
“Thế tử sai rồi, hai người mà thế tử lựa chọn đúng là tướng tài để ra trận
giết địch. Chỉ tiếc là nhân tài mà chúng ta muốn lại không giống nhau.” Tiểu
tiên sinh trả lời.
“Học cung muốn ra sao?” Bách Lý Thành Phong nhíu mày.
“Tài hoa kinh thế, xử trí thiên hạ.” Tiểu tiên sinh xoay người: “Chúng ta sẽ ở
Càn Đông Thành một tháng, nhờ thế tử hỗ trợ tìm kiếm.”
“Một tháng?” Bách Lý Thành Phong cả kinh.
“Nếu thế tử cảm thấy không tiện, chúng ta có thể tới ở quán trọ.” Giọng nói
của tiểu tiên sinh vẫn rất bình tĩnh.
“Sao lại nói vậy, dẫn các vị tiên sinh tới phòng khách nghỉ ngơi.” Bách Lý
Thành Phong vội vàng nói.
Tiểu tiên sinh cũng không chối từ, dẫn người theo quản gia tới phòng cho
khách mà hầu phủ đã chuẩn bị.
Nhìn theo bóng lưng bọn họ đi khỏi, Bách Lý Thành Phong ảo não nói: “Thế
này còn đuổi sao được?”
“Một tháng, ha ha ha ha, một tháng.” Ôn Hồ Tửu khẽ lắc đầu.
Bách Lý Thành Phong nhíu mày: “Đúng rồi, một đệ tử khác của Lý tiên sinh
đã dùng võ công gì vậy? Ngươi có nhìn ra không?”
“Biến chỉ thành chưởng, thứ hắn dùng chính là Kinh Thần Chỉ của Lôi gia
bảo.” Ôn Hồ Tửu trầm giọng nói.
“Càng ngày càng phiền toái.” Bách Lý Thành Phong lắc đầu.
Trên đường tới phòng cho khách, tiểu tiên sinh nghiêng đầu nói: “Võ công
mà ngươi dùng lúc vừa rồi đã bị nhận ra.”
“Ta biến chỉ thành chưởng mà cũng nhận ra được?”
“Ôn Hồ Tửu, Bách Lý Thành Phong, trước mặt bọn họ thì đúng là ngươi chỉ
có chút tài mọn.”
“Nhìn ra thì nhìn ra, thì đã sao? Đúng không, lão quản gia. Thế tử nhà các
ngươi trông thì hiền lành nhưng tâm địa không tốt, nghe chúng ta bảo sẽ ở
ba tháng, liệu có hạ độc giết chúng ta không? Thật ra đây chỉ là ý định của
một mình vị tiểu tiên sinh này...”
“Sao ngươi lại biến thành lắm lời rồi?”
“Ta nhịn lâu lắm rồi, để ta nói một lúc đã sao.”
Đoàn người đi ngang qua sân sau, tiểu tiên sinh đột nhiên quay đầu: “Ở
đây?”
Quản gia lại đi sang bên canh: “Sân sau của hầu phủ, không vào được.”
“Hình như... ta cảm nhận được một luồng, kiếm khí khác biệt.” Tiểu tiên sinh
tung người lướt qua bên cạnh quản gia.
Nhưng lại mau chóng dừng chân.
Bởi vì có bốn người đứng trước mặt hắn.
Bốn người, bốn thanh kiếm.
“Phủ Trấn Tây Hầu có nhiều nhân tài như vậy, xem ra vị thế gia này giấu
giếm rồi. Kiếm thuật của mấy vị này, ta rất muốn thử một lần...” Tiểu tiên
sinh khẽ cúi người, đặt tay lên chuôi kiếm.
Trong sân sau.
Bách Lý Đông Quân nấc một cái đầy hơi rượu, khiến Thuận Đức ở bên cạnh
say muốn ngất ngư. Y đứng dậy, bước chân xiêu vẹo.
Thuận Đức quan tâm nói: “Tiểu công tử, không sao chứ? Hay là hôm nay
nghỉ đã, ta đến nói với thế tử, mai chúng ta lại thử xem?”
“Không cần, không cần, bây giờ là ổn, ta cảm thấy toàn thân...” Bách Lý
Đông Quân lảo đảo, ngã lăn quay dưới đất, nhưng miệng vẫn cười ngây
ngô: “Tràn ngập lực lượng.”
Thuận Đức che mắt: “Tiểu công tử, ngài nghỉ đi.”
“Nghỉ cái gì.” Bách Lý Đông Quân đứng dậy, đột nhiên ánh mắt trở nên sắc
bén, đặt tay lên chuôi kiếm. Y nhìn chằm chằm vào bù nhìn trước mặt:
“Chẳng qua chỉ là rút kiếm thôi.”
Bách Lý Đông Quân ngừng thở, nhắm mắt lại, cánh tay đặt trên chuôi kiếm
dần dần nóng rực. Y thở một nhịp nặng nề, tung người lướt tới.
Kiếm ra.
Kiếm về.
Bách Lý Đông Quân đứng phía sau con bù nhìn, khẽ mỉm cười: “Đơn giản.”
Thuận Đức trợn tròn hai mắt, nửa ngày sau mới khôi phục tinh thần, nói:
“Nhưng tiểu công tử, con bù nhìn này... có thay đổi gì đâu?”
Bách Lý Đông Quân lảo đảo xoay người lại: “Không thay đổi?”
Thuận Đức đi tới quan sát một hồi, giơ tay đẩy nhẹ: “Không thay đổi mà!”
Sau đó nửa trên của con bù nhìn trượt xuống, chỗ đứt trơn nhẵn bóng
loáng, có thể nói là hoàn mỹ.
“Ha ha ha ha ha!’ Bách Lý Đông Quân quay người, lại nghe bên ngoài có
tiếng nói chuyện. Y sửng sốt, chạy tới trước, đẩy cửa ra, say khướt quát lớn:
“Ai gây chuyện ở bên ngoài đấy!”
Tiểu tiên sinh thu kiếm, đứng lên, nhìn Bách Lý Đông Quân trước mặt, cười
nói: “Cuối cùng cũng gặp mặt ngươi!”
Bách Lý Đông Quân nhíu mày: “Ngươi là ai?”
Tiểu tiên sinh nhấc nón che lên, cười nói: “Ta họ Tiêu.”
Gương mặt dưới nón che rất trẻ trung tuấn tú, trong ánh mắt còn có vẻ quý
phái khó lòng che giấu.