Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 65: Thiếu niên mài thuốc



Một thiếu niên đang đi từ trên núi xuống, tóc của hắn được buộc bằng một

cọng cỏ, tùy tiện khoác phía sau, quần áo được giặt giũ khá sạch, nhưng

vẫn cũ nát không thể chịu nổi, để lộ lồng ngực đầy cơ bắp bên dưới, dáng

vẻ lãng nhân giang hồ tiêu biểu. Hắn còn cõng theo một thanh trường

thương, nhưng phía cuối trường thương lại treo một cái rổ, trong rổ chất

đầy thảo dược.

Còn lại là một người trung niên trang phục sạch sẽ, mái tóc chăm chút tỉ mỉ,

đang ở dưới chờ hắn, tạo thành cảnh tượng đối lập. Người nọ mỉm cười:

“Tư Không Trường Phong, nếu không biết ngươi khéo còn tưởng ngươi lên

núi đánh nhau ấy chứ, làm gì có dáng vẻ của một thằng nhóc hái thuốc.”

“Ta không phải thằng nhóc hái thuốc.” Tư Không Trường Phong phun cọng

cỏ đuôi chó đang ngậm trong miệng ra. “Tân Bách Thảo, lần sau mà gọi ta

như vậy, cẩn thận ta cho ngươi một thương hôn mê bất tỉnh. Đây, ở đây cả,

ngươi xem đi!”

Tân Bách Thảo mỉm cười, nhận lấy cái rổ kia, lựa chọn tỉ mỉ một lần: “Quả

nhiên ta không nhìn lầm, đúng là ngươi rất có thiên phú, chọn thuốc không

có sai sót gì. Dựa theo phân lượng mà ta đã nói với ngươi ngày hôm qua, đi

sắc thuốc đi.”

Tư Không Trường Phong bất mãn nhận lấy cái rổ: “Thuốc đã bắt ta tự hái,

sắc cũng bắt ta tự sắc, ta là người bệnh mà còn mệt hơn.”

“Ngươi có trả tiền khám không?” Tân Bách Thảo hỏi.

Tư Không Trường Phong tức tối trả lời: “Chưa trả.”

“Vậy thì đúng rồi, ngươi chưa trả tiền khám, thì thuốc không phải tự hái

thuốc, tự sắc à? Chúng ta cứu mạng ngươi, cho ngươi một gian nhà cỏ để

ở, ngươi còn chưa thỏa mãn à?” Tân Bách Thảo trả lời.

Tư Không Trường Phong cầm cái rổ đi về phía lò thuốc: “Cứu mạng ta,

đương nhiên ta cảm kích. Nhưng chưa từng nghe nói thầy thuốc nhà nào

cứu tính mạng xong rồi còn bắt người bệnh ở lại học y thuật.”

“Ngươi có thiên phú, sư phụ ta đây luyến tiếc, không muốn lãng phí nhân

tài.” Tân Bách Thảo đi theo.

“Sao ta không biết mình có thiên phú nhu vậy?” Tư Không Trường Phong

hỏi ngược lại.

“Ngươi có bệnh tim, đáng lẽ đã chết từ lâu. Nhưng ngươi tùy ý đọc vài

quyển sách y hái thuốc chữa cho mình, xong vẫn còn sống. Đó không phải

có thiên phú thì thế nào mới là có thiên phú?” Tân Bách Thảo hỏi.

Tư Không Trường Phong sửng sốt, trả lời: “Bệnh tim? Nhưng ta trúng độc

mà.”

“Độc cái rắm, ngươi tưởng ta không nhìn ra đây là trò hề mà Ôn Hồ Tửu

làm ra à? Bề ngoài thì ngươi trúng độc, nhưng dưới độc tố lại là bệnh nặng

tới mức chỉ còn một hơi thở là lăn quay ra chết. Tên Ôn Hồ Tửu tâm địa xấu

xa kia rõ là nhàm chán, ta nghi ngờ có phải hắn thích ta không mà cứ chơi

cái trò chán chết này với ta.” Tân Bách Thảo lấy từ trong lồng ngực ra một

cọng Băng Tâm Thảo, cho lên miệng nhai: “Ta đâu phải quái y cứu một

người là giết một người, nếu đã tìm được ta, đương nhiên ta sẽ chữa, ngươi

bị lừa rồi.”

Tư Không Trường Phong đặt rổ thuốc dưới đất, vung trường thương cắm

bên cạnh: “Thôi, cũng coi như hắn từng cứu ta.”

Tân Bách Thảo nhíu mày: “Hình như thái độ của ngươi đối với sư phụ ta đây

rất không tốt?”

“Ta muốn luyện thương, không muốn học y!” Tư Không Trường Phong tức

giận nói.

“Cùng một đạo lý mà thôi, cái gọi là nhất pháp thông, vạn pháp thông,

ngươi học giỏi y thuật rồi thì thương pháp còn có gì khó? Huống hồ chỉ cần

kế thừa một nửa y bát của ta là có thể rời cốc, chuyện này không khó. Ta

mười hai tuổi học y, đạt tới một nửa thành tựu hiện giờ chỉ mất có một

năm, sau đó lại mất mười năm mới được như giờ. Mười năm tiếp theo vẫn

dậm chân tại chỗ.” Tân Bách Thảo ngồi xuống, nhìn Tư Không Trường

Phong sắc thuốc: “Học võ cũng thế, càng về sau càng khó tiến bộ.”

Tư Không Trường Phong quay đầu lại nói: “Ngươi tiến bộ thêm một bước sẽ

là cảnh giới gì?”

Tân Bách Thảo ngửa đầu nhìn lên trời: “Cứu sống người chết, đắp thịt lên

xương. Đó không phải là Dược Vương nữa mà là Dược Tiên.”

Tư Không Trường Phong nhíu mày: “Thế cũng được cơ à?”

Tân Bách Thảo nhún vai: “Ta cảm thấy không làm được, sinh tử tuần hoàn,

con người trên thế gian đều có mệnh trời, chỉ cần không chết thì tất cả đều

có cơ hội, nhưng một khi đã chết thì tan thành mây khói. Có người cho ta

một phương pháp, nhưng ta cảm thấy cách này vi phạm thiên đạo, không

thật sự là cứu sống người chết, đắp thịt trên xương, cho nên ta định giấu nó

đi, mặc kệ nó. Ta có một sư đệ, ngươi chưa từng gặp, mấy năm trước đã rời

cốc rồi. Thiên phú của hắn không thua kém gì ta, đáng tiếc vợ hắn đã chết,

hắn lại không thể cứu sống, cho nên trong lòng có khúc mắc. Bây giờ hắn

muốn nghiên cứu phương pháp cứu người chết này, lần trước ta gặp hắn,

mặt mày đã tiều tụy, người không ra người rồi. Muốn nghiên cứu thứ vốn

không tồn tại, rất dễ lâm vào chấp niệm.”

Tư Không Trường Phong gật đầu: “Mấy lời ngươi nói cũng có chút đạo lý.”

Tân Bách Thảo mỉm cười, huýt sáo một cái, một con bồ câu từ trên bầu trời

bay xuống. Tân Bách Thảo tháo ống thư trên chân con bồ câu: “Không biết

ai gửi thư đến.”

“Dược Vương Cốc còn có bồ câu đưa thư?” Tư Không Trường Phong sửng

sốt.

“Có, vẫn có một số kẻ thần thông quảng đại tìm được bồ câu đưa thư của

ta, sau đó đưa một số ca bệnh kỳ quái về đây, nhờ ta chỉ giáo.” Tân Bách

Thảo mở lá thư ra, cười nói: “Nhưng lá thư này là cho ngươi.”

“Ta?” Tư Không Trường Phong đi tới, cúi đầu đọc thư.

“Tư Không Trường Phong, còn sống không?”

Ngay đầu bức thư đã là một câu khiến người ta líu lưỡi, Tư Không Trường

Phong lập tức biết chủ nhân của bức thư này. Đường đường là tiểu công tử

của phủ Trấn Tây Hầu, cũng coi là theo học các danh sư ở Bắc Ly, nhưng từ

ngữ trong bức thư này lại bộc trực, thậm chí thô bỉ như vậy.

“Nếu còn sống, đừng tới Càn Đông Thành tìm ta. Ta tới Thiên Khải Thành,

có cơ hội tới uống rượu mà ta mới ủ.”

Tư Không Trường Phong lật tờ giấy đó lại: “Có mấy câu thế thôi à?’

Tân Bách Thảo cười nói: “Người này thật thú vị, là ai vậy?”

“Là người ta từng nói với ngươi đấy, cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu -

Bách Lý Lạc Trần, Bách Lý Đông Quân. Nhưng sao hắn lại rời khỏi Càn Đông

Thành nhanh như vậy, chẳng phải hắn nói người nhà hắn không cho hắn tới

Thiên Khải Thành à? Hắn đi làm gì? Sao trong thư không nói?” Tư Không

Trường Phong buông tờ giấy xuống, trong lòng khó hiểu.

Tân Bách Thảo nhìn hắn một cái: “Ngươi rất quan tâm tới hắn?’

Tư Không Trường Phong gật đầu: “Ta coi hắn là bằng hữu.”

“Kế thừa một nửa y bát của ta, ngươi có thể tới Thiên Khải Thành.” Tư

Không Trường Phong đứng dậy: “Khi còn trẻ, ai cũng muốn tới Thiên Khải

Thành, ai cũng nên tới Thiên Khải Thành một lần. Đó là nơi rồng rắn chiếm

cứ, cũng là nơi thiếu niên theo gió bay lên trời.”

Tư Không Trường Phong hỏi: “Khi còn trẻ ngươi cũng từng tới Thiên Khải

Thành?”

Tân Bách Thảo duỗi người: “Lúc đó hoàng đế nhiễm bệnh, Thái Y Viện

không chữa được, chỉ trong ba ngày đã giết mười thái y. Ta bị sư phụ phái

tới khám bệnh. Trong phòng là hoàng đế sắp chết, ngoài phòng là thị vệ

cầm đao chuẩn bị kéo ta ra ngoài bất cứ lúc nào, nhưng châm của ta không

hề hoảng loạn, hoàng đế cũng khá hơn. Ta đã nói rồi, chỉ cần không chết,

tới chỗ ta, đều chữa được.”

Tư Không Trường Phong ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiên Khải Thành,

miệng lẩm bẩm: “Ta sẽ tới.”