Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Trên đường lớn, một cỗ xe ngựa được mấy chục kỵ binh hộ vệ đang đi
không nhanh không chậm.
Khi tới Tiêu Nhược Phong thúc ngựa vung roi, chạy khắp ngày đêm, lần này
trở về lại cố tình thả chậm cước bộ. Hắn ngồi trên xe ngựa, đun một ấm trà,
sau đó bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Lôi Mộng Sát ngồi bên cạnh hắn, rốt
cuộc không kiềm nổi, vén rèm che lên, nhìn Bách Lý Đông Quân cưỡi tuấn
mã Liệt Phong đi đằng trước; “Ngươi biết vì sao hắn không chịu vào trong
xe ngựa ngồi không?”
“Chẳng phải hắn đã nói rồi à? Đây là cơ hội hiếm có được xa nhà, hắn muốn
nhìn non sông gấm vóc trên đường.” Tiêu Nhược Phong nhắm mắt trả lời.
“Xì, lý do này mà ngươi cũng tin à.” Lôi Mộng Sát mắng: “Chẳng lẽ còn chưa
đủ rõ hay sao? Ngươi từ Thiên Khải Thành chạy tới bắt sư phụ của hắn, bây
giờ sư phụ của hắn đã chết, chắc hắn cũng đem chuyện này trách lên đầu
ngươi. Nếu thật sự như vậy, ngươi chính là kẻ thù giết sư phụ hắn!”
“Ta tới bắt sư phụ của hắn với cuối cùng sư phụ của hắn chết, đây là hai
chuyện khác nhau.” Tiêu Nhược Phong mở mắt, nhìn làn khói trà bốc lên:
“Nếu cái này cũng không phân biệt được, như vậy, hắn không phải người ta
muốn tìm, cũng không phải đệ tử mà sư phụ yêu cầu.”
“Đợi xem.” Lôi Mộng Sát cười một tiếng, vắt hai tay trên đầu, tựa người về
phía sau, nói đầy ẩn ý: “Dù sao cũng chỉ là đứa trẻ mười bảy tuổi.”
Lúc lên sườn núi, Bách Lý Đông Quân đột nhiên dừng ngựa, quay người
nhìn lại, nhìn một lúc lâu mà không hề cử động. Lôi Mộng Sát và Tiêu
Nhược Phong nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu. Lôi Mộng Sát xuống xe
ngựa, nhìn theo ánh mắt Bách Lý Đông Quân, lúc này mới hiểu. Hắn mỉm
cười: “Đúng vậy, qua sườn núi này là không thấy được Càn Đông Thành
nữa.”
Càn Đông Thành ở phía dưới như một bàn cờ nho nhỏ, được một số thành
trấn lốm đốm vây quanh. Bách Lý Đông Quân thở dài: “Khi còn nhỏ, cảm
thấy Càn Đông Thành rất lớn, đi thế nào cũng không hết. Lớn hơn chút, lại
cảm thấy Càn Đông Thành không lớn lắm, cưỡi ngựa nửa ngày là hết. Bây
giờ nhìn lại, Càn Đông Thành quá nhỏ, nhỏ tới mức chỉ đi xa một chút là
không còn nhìn thấy.”
“Ngươi có tạm biệt cha mẹ không?” Lôi Mộng Sát hỏi.
“Cha mẹ không chịu gặp ta, nói muốn gặp thì năm sau ngoan ngoãn về
gặp. Chỉ có ông nội nói chuyện với ta, ông nói nếu có ai bắt nạt ta thì phái
người đưa thư ngàn dặm cho ông, ông sẽ dẫn Phá Phong Quân tới đạp
Thiên Khải Thành.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười.
Lôi Mộng Sát cũng cười theo: “Tính cách hầu gia đúng là dũng mãnh.”
“Ông sẽ làm thật, nhưng như vậy là mưu phản, ta sẽ không để ông làm vậy.
Cho nên ta sẽ sống tốt ở Thiên Khải, tin tức được đưa về Càn Đông Thành
sẽ chỉ là tin về chuyện ta dương danh thiên hạ!” Bách Lý Đông Quân xoay
người, vung mạnh dây cương.
Nửa canh giờ sau, bọn họ ngừng lại trong một quán trọ ở trấn nhỏ. Quán
trọ không lớn, đám hộ vệ khác ngồi ở mấy cái bàn khác, một cái bàn nhỏ
trong góc được để lại cho Tiêu Nhược Phong và Lôi Mộng Sát. Hai người
ngồi đối diện, Lôi Mộng Sát rót một chén trà: “Ngươi nghĩ hắn có ngồi đây
không?”
“Ta đâu phải thầy bói, làm sao biết được?” Tiêu Nhược Phong trả lời.
Bách Lý Đông Quân vùa đỗ lại chỉ nhìn lướt qua đại sảnh rồi không hề do
dự đi về phía bàn của bọn Tiêu Nhược Phong, hơn nữa còn ngồi xuống đối
diện Tiêu Nhược Phong.
“Tới đây, uống trà nào.” Lôi Mộng Sát vội vàng ân cần đẩy một chén trà
sang.
“Đa tạ.” Bách Lý Đông Quân nhận lấy chén trà, uống một hớp rồi cúi đầu,
không nhìn Tiêu Nhược Phong đến một cái.
Bầu không khí khá gượng gạo, Lôi Mộng Sát há miếng thở hổn hển, nhưng
cuối cùng vẫn không mở miệng.
Tiêu Nhược Phong lấy ra một đôi đũa đặt trước mặt Bách Lý Đông Quân:
“Dọc đường ngươi không nhìn ta, cũng không nói chuyện với ta, là vì sao?”
Bách Lý Đông Quân không trả lời.
Tiêu Nhược Phong cũng không buồn để ý, tiếp tục nói: “Nếu sau này ngươi
thật sự gia nhập Tắc Hạ Học Cung, phải gọi ta một tiếng sư huynh. Sau này
ăn ở trong cùng một mái hiên, ngươi là người ta dẫn đi, sau này khảo
nghiệm phẩm hạnh của ngươi cũng liên quan tới ta. Ngươi không thể tiếp
tục như vậy được, muốn không để ý tới ta là không để ý tới ta.”
“Không phải ta không để ý tới ngươi.” Bách Lý Đông Quân hơi đỏ mặt,
ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Nhược Phong: “Chỉ là ta sợ, ngươi cho rằng ta sẽ
hận ngươi, cho nên... hơi ngại.”
Tiêu Nhược Phong cứng họng, Lôi Mộng Sát thì sửng sốt một hồi, cười ha
hả: “Quả nhiên vẫn là ta nhiều lời, cho dù thế nào, đứa trẻ mười bảy tuổi
vẫn mang chút trẻ con.”
“Không, thế này gọi là khí khái thiếu niên.” Tiêu Nhược Phong cũng mỉm
cười: “Ngươi nói đi, vì sao lại cảm thấy ta cho rằng ngươi sẽ hận ta?”
“Vì ngươi tới, sư phụ đã chết.” Bách Lý Đông Quân trả lời dứt khoát.
“Đúng vậy.” Tiêu Nhược Phong gật đầu.
“Nhưng đây là hai việc. Ngươi đã đến, sư phụ đã chết, hai việc này trông thì
có quan hệ chặt chẽ, nhưng nếu nói như vậy, thật ra nếu ta không mất
khống chế múa kiếm, mọi người cũng không biết sư phụ náu mình trong
Càn Đông Thành, sư phụ cũng không chết. Người thật sự hại chết sư phụ là
ta.” Bách Lý Đông Quân thở dài.
Lôi Mộng Sát vội vàng nói: “Ngàn vạn lần không được nghĩ vậy, nghĩ vậy là
làm rối chính bản thân mình đấy.”
“Đúng vậy, nếu thật sự nghĩ thế, ta cũng không cần ra khỏi Càn Đông
Thành. Kẻ thù giết sư phụ thật sự là hai tên Vô Pháp Vô Thiên không rõ
thân phận kia. Ta hiểu rất rõ điều này, cho nên mong Lôi huynh và cửu
hoàng tử điện hạ hiểu cho, không cần nghĩ nhiều.” Bách Lý Đông Quân
trầm giọng nói.
Lúc này Lôi Mộng Sát đã mặt mày hớn hở: “Quả nhiên, quả nhiên, quả
không hổ là người sau này sẽ thành đồng môn với chúng ta!”
Tiêu Nhược Phong lại nhìn bàn tay nắm chặt của Bách Lý Đông Quân:
“Ngươi còn chưa nói hết?”
Bách Lý Đông Quân gõ nhẹ nắm tay lên cái bàn: “Đúng vậy. Nhưng cho dù
ta suy nghĩ đã lâu, nghĩ đến nhiều đạo lý để thuyết phục bản thân, rốt cuộc
trong lòng vẫn có oán hận. Nếu ngươi không tới, có lẽ ông nội và cậu của
ta có thể bảo vệ sư phụ. Cho nên ta vẫn muốn... đánh ngươi một trận!”
Tiêu Nhược Phong cười ha hả: “Ha ha ha ha! Được! Đợi tới ngày ngươi có
thể đánh thắng ta đã.”
“Một lời đã định.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Tiêu Nhược Phong gật đầu: “Một lời đã định.”
“Được!” Bách Lý Đông Quân lấy cái màn thầu trên bàn, há mồm nhai, rốt
cuộc bầu không khí trên bàn cũng thoải mái hơn. Lôi Mộng Sát thở phào
nhẹ nhõm, nhưng vẫn lắc đầu: “Ngươi có biết Nhược Phong là đệ tử ưu tú
nhất dưới trướng tiên sinh không, ta nhập môn còn sớm hơn hắn mấy năm
mà còn không phải đối thủ của hắn. Nếu ngươi muốn đánh được hắn, khéo
phải chờ đến già.”
Bách Lý Đông Quân gắp một miếng thịt bò: “Hắn sắp không phải đệ tử ưu
tú nhất dưới trướng tiên sinh nữa rồi.”
Lôi
Mộn
g
S
á
t
n
g
hi hoặ
c: “
V
ì
s
ao?
”
B
á
c
h
Lý
Đôn
g
Q
u
â
n
c
ắ
n
miế
n
g
t
hịt
bò,
n
g
ạo
n
g
h
ễ
đ
á
p: “
V
ì
đó là
t
a.”