Thiếu Niên Lang Của Ta

Chương 10



Lúc phụ vương qua đời, ta đã có chút hiểu ra. Hiểu tại sao ngày ngày nàng đều giữ phụ vương ở lại dùng bữa, nhưng lại không cho ta ngồi cùng; cũng hiểu tại sao nàng luôn kéo phụ vương nép vào căn phòng đốt hương trầm, lại bảo ta ra sân hái hoa giúp nàng.



Nàng hận phụ vương đến tận xương tủy, muốn kéo ông cùng chết, nhưng lại nương tay với ta.



Lẽ ra ta nên hận nàng, chính nàng đã g.i.ế.c cha ruột của ta. Nhưng làm sao ta có thể hận nàng được? Chính nàng đã mang đến cho ta niềm vui, chính nàng cho ta biết thì ra cuộc sống có thể thú vị đến thế, chính nàng ngày ngày ân cần quan tâm áo có đủ ấm, cháo có còn nóng.



Nàng là người mà hễ ta gặp là lòng lại thấy vui mừng.



3



Sau khi phụ vương qua đời, tiểu hoàng đế cũng không làm khó ta, để ta kế thừa tước vị, làm một vương gia nhàn tản phú quý.



Tính ra, ta và tiểu hoàng đế là anh em họ, tuổi tác tương đương, lúc nhỏ cũng từng gặp mặt, ở cái tuổi còn chưa phân biệt được tôn ti, cũng từng hiếu thắng đánh nhau.



Lớn thêm chút nữa, ta biết rằng, người biểu đệ nhỏ bé kia tuy trông gầy yếu, nhưng lại là hoàng đế cao cao tại thượng, ta tuyệt đối không thể đánh cậu ấy nữa.



Tiểu hoàng đế cũng có hiềm khích với phụ vương, nên chúng ta không còn chơi cùng nhau nữa, chỉ thỉnh thoảng lúc dự yến tiệc mới nhìn nhau từ xa, lịch sự gật đầu chào hỏi.



Chúng ta vốn có thể là bạn chơi rất thân, chỉ tiếc là sinh ra trong hoàng gia.



Sau khi biểu đệ tự mình chấp chính, dần dần cũng nắm được triều đình, ngôi vị ngày càng vững chắc, đối với ta cũng không còn né tránh như vậy nữa, thỉnh thoảng sẽ cho ta vào cung hầu chuyện.



Thế là trong những lời lúc say của cậu ấy, ta biết được một vài chuyện cũ đã phủ bụi thời gian.



Hóa ra, nàng từng có hôn ước, chỉ là vị thiếu niên lang có hôn ước với nàng đã c.h.ế.t trên chiến trường.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thiếu niên đó, xuất thân từ gia đình võ tướng, văn thao võ lược, có tài tướng soái, là người mà biểu đệ rất coi trọng.



Thiếu niên ra chiến trường, lập công dựng nghiệp, biểu đệ đã chuẩn bị sẵn sàng để thăng quan tiến chức cho hắn, nhưng phụ vương của ta lại không để hắn sống sót trở về.



Sau khi nàng biết chuyện đã bày kế gả cho phụ vương ta, trở thành kế mẫu của ta, tính toán nhiều năm, một người phụ nữ yếu đuối, lại g.i.ế.c được Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã.



Người ngoài nhìn vào thấy nàng m.á.u lạnh vô tình, vậy mà cuối cùng lại cầu xin tiểu hoàng đế, giữ lại mạng sống cho ta, không biết đó là may mắn hay bất hạnh của ta.



Cuối cùng ta cũng biết người trong lòng nàng là ai, cuối cùng cũng biết sự cô tịch của nàng là vì ai.



Cũng biết được nụ cười tựa hoa của nàng dưới giàn hoa đồ mi là dành cho ai, cũng hiểu được trong tiếng gọi "Tề Thần ca ca" kia của nàng chứa đựng niềm vui, sự nũng nịu, và cả tủi hờn.



Sau này, ta lại thích đến chùa chép kinh niệm Phật. Phương trượng nói trần duyên của ta chưa dứt, ta cười cười, đáp: "Trần duyên của ta, đã đứt từ nhiều năm trước rồi."



Ta quỳ trước tượng Phật trang nghiêm, thành tâm cầu nguyện.



Nếu thời gian có thể quay ngược lại, ta ước nàng không c.h.ế.t vào buổi chiều hoa đồ mi nở rộ đó, nàng sinh hạ Trường An, ta nguyện chăm sóc hai mẹ con họ, ta nguyện mãi mãi tôn kính gọi nàng là mẫu phi.



Nếu thời gian có thể quay ngược lại, ta ước nàng không gả cho phụ vương ta, chúng ta có thể trở thành bạn tốt, ta không cần phải gọi nàng là mẫu phi.



Nếu thời gian có thể quay ngược lại, ta ước mình có thể sinh sớm bảy năm, ta có thể bảo vệ nàng, nàng sẽ không xem ta là đứa trẻ chưa lớn, chúng ta có thể xứng đôi hơn một chút, có lẽ ta có thể gọi nàng một tiếng "Tư Tư".



Nếu những lời ước nguyện thực sự có thể thành hiện thực, ta càng mong vị thiếu niên lang có hôn ước với nàng không c.h.ế.t trên chiến trường. Ta mong nàng hạnh phúc, cho dù niềm hạnh phúc đó không liên quan đến ta, cho dù từ đó về sau ta không còn biết hạnh phúc là gì nữa.



(Hết)



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com