Ta rất vui, ít nhất, nàng bằng lòng thể hiện một mặt khác ít người biết trước mặt ta.
Nàng như một tia sáng, soi rọi cuộc đời ta, ta nguyện làm bất cứ điều gì vì nàng.
Nàng nói muốn ăn bồ câu nướng, ta liền b.ắ.n hạ chim bồ câu đưa thư của Phụ vương cho nàng, dù biết sẽ bị phạt quỳ trong thư phòng.
Nàng nói muốn học viết chữ, ta liền nghiêm túc viết mấy trang thật đẹp đưa nàng, từng nét từng nét, còn nắn nót hơn cả bài tập nộp cho thầy giáo.
Sinh thần mười hai tuổi, nàng nói với ta rằng thích một người chính là nhìn thấy người đó liền thấy vui trong lòng.
Nàng còn nói nếu gặp được một người như vậy, nhất định phải nói cho người ta biết, đừng ngại ngùng không dám mở lời.
Ta gật đầu, nhưng không nói gì, vì ta có chút không phân biệt được, niềm vui mỗi ngày khi gặp nàng, có phải là niềm vui mà nàng nói hay không.
Nàng không biết, khoảnh khắc vui nhất mỗi ngày của ta chính là lúc được gặp nàng.
Nếu nàng đến thư viện tìm ta, mắt ta luôn bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nếu ta tan học đi tìm nàng, ta đều chạy đi, tiểu tư phải rất cố gắng mới đuổi kịp ta.
Những ngày ở bên nàng, ngày nào cũng rất vui.
Khi đó, nàng thích xoa đầu ta, nói: "Trường Sinh à, con phải mau lớn lên."
Ta không biết, vì sao nàng mong ta lớn lên, nhưng nếu lớn lên có thể bảo vệ nàng, vậy ta cũng muốn lớn nhanh hơn nữa.
Sau khi lớn lên, cuối cùng ta cũng hiểu vì sao nàng mong ta trưởng thành. Hóa ra, ngay từ đầu, nàng đã lên kế hoạch cả rồi.
Nàng đã lên kế hoạch cho một ván cờ cá c.h.ế.t lưới rách, đánh cược cả mạng sống của mình, nhưng lại duy nhất chừa cho ta một con đường sống.
Ta không biết nên cảm ơn sự mềm lòng của nàng, hay căm hận sự tàn nhẫn của nàng, chỉ để lại một mình ta trên thế gian này, dằn vặt khổ sở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kế hoạch của nàng đã bắt đầu từ rất sớm, chỉ là lúc đó ta vẫn chưa hay biết.
Ta chỉ mơ hồ đoán được, trong lòng nàng có một người, người đó không phải phụ vương ta, người đó khiến nàng không còn thích ăn món bánh bao chiên từng yêu thích nhất, người đó khiến nàng vốn trẻ trung trông lại cô đơn và già nua.
Ta từng thấy bóng lưng vô cùng cô tịch của nàng từ xa, khi nàng nhìn vào hư không lúc không có ai xung quanh. Ta muốn bước tới ôm lấy nàng, nói với nàng rằng nàng không cô đơn, ta sẽ luôn ở bên nàng.
Nhưng ta biết, lúc này nàng không muốn ai làm phiền. Đây là khoảng thời gian một mình hiếm hoi của nàng trong vương phủ rộng lớn này, ẩn giấu dưới nụ cười, chỉ thuộc về nàng và người đó.
Vì vậy ta bèn đứng thật xa, ở bên nàng, cũng để ngăn không cho ai đến làm phiền nàng.
2
Khi nàng mang thai, ta vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Vui vì cuối cùng nàng cũng không còn cô đơn như vậy nữa, lo vì sợ nàng sẽ giống như mẹ ruột của ta.
Nàng cười nói: "Người trong cuộc đời cứ đến rồi đi, có những người không thể giữ lại được."
Sau này ta mới biết, nàng đang từ biệt ta, nàng đã sớm đặt sẵn cho mình một kết cục phải chết.
Những người ta muốn giữ lại trong đời, đến cuối cùng, chẳng giữ được một ai.
Nàng cười nói: "Không cần quá đau lòng."
Sau này, ta học được cách giống như nàng, cười nói ra những lời đau lòng, như vậy sẽ không ai biết được nỗi buồn của ta.
Phụ vương đặt tên cho đứa con chưa ra đời của nàng là "Trường An". Đến cuối cùng, nàng, phụ vương, Trường An, đều không được bình an.
Tất cả những người gọi ta là "Trường Sinh", đều không được sống lâu trăm tuổi.