Thiếu Niên Lang Của Ta

Chương 3



4



Ta từng ảo tưởng về hôn lễ với Tề Thần, hẳn phải là cảnh tượng mười dặm hồng trang, trống chiêng vang trời náo nhiệt.



Người thân sẽ cười tiễn ta xuất giá, ta cũng sẽ tràn đầy mong đợi và vui mừng thay áo cưới.



Người ta yêu thương sẽ nóng lòng vén khăn trùm đầu của ta lên, ta sẽ nhìn hắn ta, cười vừa e thẹn vừa hạnh phúc.



Đêm động phòng hoa chúc, màn đỏ giường ấm, chăn gấm uyên ương, vốn dĩ tất cả những điều này nên là cùng với một người khác.



Nhiếp Chính Vương có lẽ cũng nghĩ vậy, ông ấy say khướt, ôm lấy ta, miệng lại gọi "Thanh Nhi".



Ta biết ông ấy xem ta như thế thân của vị Vương phi đã mất, ta không để tâm, thậm chí, ta bằng lòng vì chút tình xưa mà ông ấy tưởng nhớ này, mà giống người trong mộng của ông ấy thêm vài phần.



Ta và ông ấy chẳng qua chỉ là diễn kịch mua vui, mỗi người tự lấy thứ mình cần mà thôi.



Khắp phòng toàn màu đỏ, đỏ đến chói mắt, giống như m.á.u vậy. Không biết Tề Thần của ta, lúc đó đã chảy bao nhiêu máu, chắc hẳn đau lắm nhỉ.



Ngày hôm sau ta liền gặp một đứa bé chừng mười tuổi, là đứa con duy nhất của Nhiếp Chính Vương, mẹ cậu bé liều mạng sinh ra cậu, nhưng lại không thể cùng cậu lớn lên.



Đứa bé nhìn ta, cố làm ra vẻ già dặn, nói: "Ngươi chính là kế phi mà phụ vương cưới về?"



Ta mỉm cười, ra vẻ dịu dàng hiền thục: "Con nên gọi ta là mẫu phi."



"Hừ." Đứa bé chẳng thèm để ý, chạy đi mất.



Ta không bận tâm, một đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời như ta hồi nhỏ mà muốn thu phục một đứa bé không vâng lời, thật quá dễ dàng.



Không lâu sau, Từ Trường Sinh đã lẽo đẽo theo sau ta gọi mẫu phi rồi. Cái tên Trường Sinh là do mẹ ruột cậu bé đặt cho trước lúc lâm chung, hẳn là hy vọng cậu bé có thể khỏe mạnh trường thọ.



Mà người gọi cậu bé bằng cái tên này lại cực ít, người khác đều tôn xưng cậu là Thế Tử.



Phụ vương của cậu lại quanh năm bận rộn chính vụ, rất ít khi có thời gian gặp cậu, dù có gặp mặt, cũng hiếm khi gọi cậu một cách thân mật.



Nhiếp Chính Vương đối với Trường Sinh hẳn là vừa yêu vừa hận, cậu là huyết mạch duy nhất người thương yêu để lại, nhưng cũng lại là nguyên nhân g.i.ế.c c.h.ế.t người thương yêu.



Cho nên, Nhiếp Chính Vương cho Trường Sinh gấm vóc lụa là, nhưng lại khó xử không thể cho cậu sự quan tâm yêu thương.



Chỉ có ta, dịu dàng cười gọi cậu hết tiếng này đến tiếng khác: "Trường Sinh."



Thật là một cái tên rất hay, nếu như người đời ai cũng có thể trường sinh, thì tốt biết mấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



4



Ta từng ảo tưởng về hôn lễ với Tề Thần, hẳn phải là cảnh tượng mười dặm hồng trang, trống chiêng vang trời náo nhiệt.



Người thân sẽ cười tiễn ta xuất giá, ta cũng sẽ tràn đầy mong đợi và vui mừng thay áo cưới.



Người ta yêu thương sẽ nóng lòng vén khăn trùm đầu của ta lên, ta sẽ nhìn hắn ta, cười vừa e thẹn vừa hạnh phúc.



Đêm động phòng hoa chúc, màn đỏ giường ấm, chăn gấm uyên ương, vốn dĩ tất cả những điều này nên là cùng với một người khác.



Nhiếp Chính Vương có lẽ cũng nghĩ vậy, ông ấy say khướt, ôm lấy ta, miệng lại gọi "Thanh Nhi".



Ta biết ông ấy xem ta như thế thân của vị Vương phi đã mất, ta không để tâm, thậm chí, ta bằng lòng vì chút tình xưa mà ông ấy tưởng nhớ này, mà giống người trong mộng của ông ấy thêm vài phần.



Ta và ông ấy chẳng qua chỉ là diễn kịch mua vui, mỗi người tự lấy thứ mình cần mà thôi.



Khắp phòng toàn màu đỏ, đỏ đến chói mắt, giống như m.á.u vậy. Không biết Tề Thần của ta, lúc đó đã chảy bao nhiêu máu, chắc hẳn đau lắm nhỉ.



Ngày hôm sau ta liền gặp một đứa bé chừng mười tuổi, là đứa con duy nhất của Nhiếp Chính Vương, mẹ cậu bé liều mạng sinh ra cậu, nhưng lại không thể cùng cậu lớn lên.



Đứa bé nhìn ta, cố làm ra vẻ già dặn, nói: "Ngươi chính là kế phi mà phụ vương cưới về?"



Ta mỉm cười, ra vẻ dịu dàng hiền thục: "Con nên gọi ta là mẫu phi."



"Hừ." Đứa bé chẳng thèm để ý, chạy đi mất.



Ta không bận tâm, một đứa trẻ nghịch ngợm không nghe lời như ta hồi nhỏ mà muốn thu phục một đứa bé không vâng lời, thật quá dễ dàng.



Không lâu sau, Từ Trường Sinh đã lẽo đẽo theo sau ta gọi mẫu phi rồi. Cái tên Trường Sinh là do mẹ ruột cậu bé đặt cho trước lúc lâm chung, hẳn là hy vọng cậu bé có thể khỏe mạnh trường thọ.



Mà người gọi cậu bé bằng cái tên này lại cực ít, người khác đều tôn xưng cậu là Thế Tử.



Phụ vương của cậu lại quanh năm bận rộn chính vụ, rất ít khi có thời gian gặp cậu, dù có gặp mặt, cũng hiếm khi gọi cậu một cách thân mật.



Nhiếp Chính Vương đối với Trường Sinh hẳn là vừa yêu vừa hận, cậu là huyết mạch duy nhất người thương yêu để lại, nhưng cũng lại là nguyên nhân g.i.ế.c c.h.ế.t người thương yêu.



Cho nên, Nhiếp Chính Vương cho Trường Sinh gấm vóc lụa là, nhưng lại khó xử không thể cho cậu sự quan tâm yêu thương.







 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com