Thiếu Niên Lang Của Ta

Chương 4





Chỉ có ta, dịu dàng cười gọi cậu hết tiếng này đến tiếng khác: "Trường Sinh."



Thật là một cái tên rất hay, nếu như người đời ai cũng có thể trường sinh, thì tốt biết mấy.



Ta dạy cậu làm sao trèo cây bắt tổ chim, làm sao nuôi dế cho bóng mượt dũng mãnh, làm sao dùng cái mẹt đặt bẫy bắt chim...



Ta nói với cậu đây là bí mật giữa hai chúng ta, đừng nói cho Nhiếp Chính Vương biết.



Cậu cười đáp ứng, ngọt ngào gọi ta mẫu phi, một khung cảnh mẹ hiền con thảo.



Nếu như Tề Thần giữ lời trở về, nếu như chúng ta thành hôn, sinh một đứa con, chắc cũng sẽ đáng yêu lanh lợi như thế này.



Ta xoa cái đầu đã cao tới vai ta của Trường Sinh, ta biết, cậu bé không phải con ta. Cha của cậu, là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng.



5



Một hôm ta dẫn Trường Sinh b.ắ.n chim bay trong sân, nhóm lửa nướng ăn.



Trường Sinh ăn rất vui vẻ, nói là mỹ vị khó có được.



Ta cười lau vết dầu mỡ bên mép cho cậu, lại chia cho cậu cái đùi chim còn lại.



Đêm đó, Nhiếp Chính Vương về muộn liền tìm đến sân của ta. Ngày thường ông ấy gặp ta đều sẽ uống chút rượu, dịu dàng lễ độ. Ông ấy phải uống chút rượu, để trong cơn mơ màng tự lừa mình rằng, Thanh Nhi của ông ấy đã về.



Hôm nay đến có phần kỳ lạ, mang theo một tia tức giận. Lúc này ông ấy không phải đến gặp Thanh Nhi của mình, mà giống như đang thẩm vấn phạm nhân, ta cảm nhận được uy áp từ vị Nhiếp Chính Vương dưới một người, trên vạn người.



Nhưng ta hoàn toàn không sợ, tất cả đều là chuyện trong dự liệu.



Ta ra vẻ ngây thơ vô tri, cười tiến lên đón, hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì.

Nhiếp Chính Vương nhìn ta, dường như muốn tìm ra sơ hở trên mặt ta, ngừng một chút, thu lại vẻ tức giận, nói: "Vương phi nếu thích ăn chim bồ câu, cứ việc sai nhà bếp làm, không cần tự mình ra tay."



"Đa tạ Vương gia quan tâm, thiếp thân biết rồi." Ta ngoan ngoãn nghe lời nói, rồi thuận thế khoác tay ông ấy.



"Vương phi thật sự không biết bổn vương đang nói gì sao?" Nhiếp Chính Vương đưa tay nâng cằm ta lên, nhìn vào mắt ta hỏi.



Tay ông ấy dùng sức, cằm truyền đến từng cơn đau nhói.



Ta nén đau, vẻ mặt vô tội nhìn ông ấy, trong nháy mắt tỏ ra bừng tỉnh ngộ nói: "Vương gia đang nói chuyện bắt chim nướng ăn chiều nay sao? Vương gia thấy việc này không hợp thể thống? Hay là trách chúng thiếp không đợi ngài cùng ăn?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Nhiếp Chính Vương vuốt ve mặt ta: "Vương phi, thật không biết nàng giả vờ không hiểu hay là không hiểu thật."



"Vương gia nói phức tạp quá." Ta cười nắm lấy tay Nhiếp Chính Vương: "Vừa hay hôm nay thiếp thân tự tay hầm canh gà ác, Vương gia cũng uống một chén nhé?"



Nhiếp Chính Vương gật đầu ngồi xuống, ta vội sai nha hoàn múc một bát mang tới.



"Vương phi biết hôm nay ta sẽ đến?" Nhiếp Chính Vương nói.



"Làm sao biết được ạ." Ta cười khuấy canh gà cho nguội bớt rồi đưa cho Nhiếp Chính Vương: "Thiếp vẫn luôn hầm lửa nhỏ, chỉ nghĩ nếu Vương gia có thể đến thì sẽ có một bát canh nóng để uống. Nếu không đến, thiếp thân đành phải tự mình uống vậy, ngày mai lại hầm nồi mới, chờ Vương gia đến."



"Thiếp thân ngày nào cũng đợi Vương gia như vậy, hy vọng những lúc Vương gia rảnh rỗi sẽ thường xuyên ghé qua ngồi chơi."



"Vương phi có lòng rồi, Vương phi uống trước đi."



Nhiếp Chính Vương thấy ta thản nhiên uống một thìa, mới bưng bát lên uống canh.



Ta tự biết, ông ấy không tin ta.



Ông ấy cưới ta, chỉ vì ta có vài phần giống với Thanh Nhi mà ông ấy nhung nhớ.



Ta không để tâm, đã mười năm trôi qua, hồi ức khắc cốt ghi tâm đến mấy rồi cũng sẽ trở nên mơ hồ, ta sẽ từng chút từng chút một chen vào cuộc sống của ông ấy, ta sẽ ngày càng giống Thanh Nhi của ông ấy hơn.



6



Ban ngày không có việc gì làm ta liền đi tìm Từ Trường Sinh.



Ta hết lòng hết sức đối tốt với Trường Sinh, lâu ngày, quản gia già nhiều năm trong Vương phủ và v.ú nuôi chăm sóc Từ Trường Sinh đều rất cảm kích sự hy sinh của ta dành cho Trường Sinh.



Ta cũng đối xử rất tốt với hạ nhân trong Vương phủ, khoan dung độ lượng, thưởng phạt phân minh.



Nửa năm trôi qua, ta đã chiếm được sự yêu mến của tất cả mọi người trên dưới Vương phủ, ai cũng nói ta là một chủ mẫu lương thiện.



Nhiếp Chính Vương tuy bận rộn chính vụ, nhưng cũng rất quan tâm đến việc học của Trường Sinh, đã mời đại nho có tiếng đến phủ dạy bảo.



Ta mang điểm tâm đến thăm Trường Sinh, cậu bé đứng trước bàn án viết từng nét từng nét, vô cùng nghiêm túc.



Ta bất giác ngẩn người, nhớ đến Tề Thần, lúc hắn ta viết chữ cũng vô cùng nghiêm túc, hắn ta làm bất cứ việc gì cũng đều rất nghiêm túc.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com