Ta bất giác ngẩn người, nhớ đến Tề Thần, lúc hắn ta viết chữ cũng vô cùng nghiêm túc, hắn ta làm bất cứ việc gì cũng đều rất nghiêm túc.
Tề Thần vô cùng thông minh, vừa có thể cùng ta nghịch ngợm phá phách, lại vừa có thể đối đáp trôi chảy với phu tử.
Để không thua hắn ta, ta cũng đành phải nghiêm túc nghe giảng trên lớp. Phu tử từng nói tài trí của ta không thua kém nam nhi, nếu là thân nam nhi, hẳn có thể thi đỗ công danh, vào triều làm quan.
Ta nhìn nét chữ của Trường Sinh có vài phần giống với chữ của Nhiếp Chính Vương mà ta tình cờ nhìn thấy hôm trước. Thế là cười nói: "Trường Sinh à, chữ con viết đẹp thật đấy, có thể dạy mẫu phi viết được không?"
Trường Sinh nghe khen thì rất vui, cười đáp: "Được ạ, mẫu phi."
Ta liền bảo Trường Sinh viết mấy bức tự thiếp cho ta cầm về.
Đến đầu đông, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, ta cũng lười động đậy, bèn bày bút mực giấy ra luyện chữ.
Nhiếp Chính Vương từ ngoài bước vào, thấy ta đang ra vẻ nghiêm túc luyện chữ, cười nói: "Nghe nói Vương phi dạo này đang luyện chữ, quả nhiên không sai."
Ta tiến lên đón, giúp ông ấy cởi áo choàng dính tuyết, nắm lấy tay ông, vô cùng quan tâm hỏi: "Vương gia lạnh lắm phải không? Uống bát trà gừng cho ấm người đi ạ."
"Đâu có yếu ớt như vậy." Nhiếp Chính Vương vừa nói vừa kéo tay ta đến trước bàn, nhìn chữ viết không có cốt cách của ta, nói: "Vương phi muốn học chữ, nên cầu bổn vương dạy mới phải."
"Vậy thì xin Vương gia dạy thiếp viết chữ ạ." Ta ôm cánh tay hắn, cười nũng nịu. Ta sẽ không nói cho hắn biết, ta từng đọc sách, cũng biết viết chữ, chữ ta viết cực đẹp, giống hệt nét chữ của Tề Thần.
Nhiếp Chính Vương tâm trạng cực tốt, cười ôm ta vào lòng, tay phải vòng qua, nắm lấy tay ta, viết lên giấy tuyên: "Trời chiều muốn đổ tuyết, có thể cùng ta uống một chén không?"
Ta rúc vào lòng hắn, cười khúc khích: "Sao Vương gia biết thiếp mới ủ rượu?"
Than hồng nướng làm căn phòng ấm áp, lại đốt hương liệu ngọt ngào, uống chút rượu, rất nhanh liền ý loạn tình mê.
Nhiếp Chính Vương ôm ta, dịu dàng nói: "Thanh Nhi, gọi ta là A Thận." Tên của Nhiếp Chính Vương là Từ Thận.
Tuyết ngoài trời rơi càng lúc càng dày.
Rất nhanh đã đến năm mới, Trường Sinh từ sớm đã ăn mặc tươm tất đến thỉnh an Nhiếp Chính Vương và ta.
Trường Sinh gọi "Phụ vương", "Mẫu phi", một bầu không khí hòa thuận.
Nhiếp Chính Vương cũng vui vẻ nói: "Cả nhà chúng ta ở bên nhau, thật tốt." Hắn nhìn ta, dường như Thanh Nhi của hắn chưa từng rời đi, nghe người ta nói, Nhiếp Chính Vương nổi tiếng thủ đoạn tàn nhẫn gần đây tính tình cũng ôn hòa đi nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cười đưa bao lì xì cho Trường Sinh, nói: "Trường Sinh à, con phải mau lớn lên nhé."
Năm đó, ta mười tám tuổi, Tề Thần mười sáu tuổi.
7
Số lần Nhiếp Chính Vương đến tìm ta ngày càng nhiều, thời gian ở lại vương phủ cũng bắt đầu kéo dài.
Ta biết, hắn bắt đầu ngày càng chìm đắm vào ảo ảnh mà ta dệt nên cho hắn.
Luyện xong tập chữ Nhiếp Chính Vương viết cho ta, hầm xong canh gà, liền đến thư phòng tìm hắn.
Vệ sĩ đưa tay chặn lại.
Nhiếp Chính Vương nghe thấy, bảo vệ sĩ cho ta vào. Đây là lần đầu tiên ta vào thư phòng của hắn, bài trí đơn giản, hắn ngồi ngay ngắn trước bàn sách, giá sách sau lưng bày đầy sách vở.
Ta đưa canh lên, mắt không nhìn nghiêng ngó chờ hắn uống xong, chu đáo dặn dò hắn chú ý sức khỏe, rồi cáo từ rời đi.
Lần thứ ba ta đưa canh, Nhiếp Chính Vương giữ ta lại, bảo ta mài mực giúp hắn.
Khi rảnh rỗi, hắn cũng dạy ta viết chữ, từng nét từng nét, mạnh mẽ rắn rỏi, ta phải dùng rất nhiều sức mới có thể viết ra được giống nét chữ của hắn.
Đến mùa hè, khi hắn xử lý chính vụ trong thư phòng, ta cũng có thể lấy một cuốn sách mình thích trên giá sách, rúc vào chiếc ghế bên cạnh để đọc.
Đến mùa đông, khi hắn xem tấu chương, ta đã có thể rúc vào lòng hắn ngủ gật.
Thỉnh thoảng hé mắt, nhờ ánh lửa than, ta có thể đoán được vài nội dung rời rạc qua mặt sau của giấy.
Gần Tết, Nhiếp Chính Vương kéo ta cùng viết câu đối, hắn viết vế trên, ta nối vế dưới, nét chữ giống nhau đến mức Trường Sinh cũng không phân biệt được cái nào là hắn viết, cái nào là ta viết.
Đầu xuân, Nhiếp Chính Vương đã không còn né tránh bàn luận chính sự trước mặt ta. Đôi khi là để khảo bài Trường Sinh. Đôi khi có người đến thăm, mà ta lại đang ở trong thư phòng.