Mùa thu, ta mang thai, Nhiếp Chính Vương rất vui mừng, hễ rảnh là lại ở bên cạnh ta.
Nhưng khẩu vị của ta lại không tốt lắm, đồ ăn mỗi ngày mang lên gần như lại được bưng về nguyên vẹn.
Nhiếp Chính Vương nghe tin liền sốt ruột, dù công vụ bận rộn đến đâu cũng mỗi ngày về dùng bữa cùng ta.
Trường Sinh đến tìm ta, nói muốn ăn cơm cùng ta, ta cười từ chối, bảo cậu rằng Trường Sinh là đứa trẻ lớn rồi, phải học cách tự mình ăn cơm một mình.
Trường Sinh không cam lòng rời đi, để an ủi cậu, ta lại bảo bếp nhỏ làm thêm món ăn vặt cậu thích mang qua.
Thỉnh thoảng ta ra ngoài hít thở không khí, ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.
Trường Sinh nhìn ta, lại nhìn bụng ta, "Mẫu phi, con mong người sinh một muội muội, có thể ở bên cạnh người, đỡ cô đơn hơn."
"Mẫu phi không cô đơn." Ta xoa đầu Trường Sinh, "Mẫu phi có Trường Sinh bầu bạn."
"Mẫu phi, Trường Sinh cũng rất lo lắng..." Những lời phía sau không nói ra, ta cũng biết cậu đang lo lắng điều gì, cậu lo ta sẽ giống như mẹ ruột của cậu.
"Trường Sinh, người trong cuộc đời đến rồi đi, có những người không thể giữ lại được."
Ta cười an ủi cậu, "Không cần quá đau buồn."
10
Vào đông, Nhiếp Chính Vương xưa nay khỏe mạnh vậy mà cũng bị cảm lạnh, có lẽ mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước.
Ta mang thai cũng rất vất vả, nôn nghén dữ dội, sau khi Nhiếp Chính Vương khỏi bệnh lại bắt đầu ăn cơm cùng ta. Cảm lạnh tuy đã khỏi, nhưng Nhiếp Chính Vương trông không còn tinh thần như trước, gầy đi khá nhiều.
Cái thai này không ổn định lắm, ngự y dặn ta phải tĩnh dưỡng nhiều hơn để an thai.
Ta chỉ có thể ở trong phòng suốt thời gian dài, bỏ lỡ cảnh tuyết phủ trắng xóa, bỏ lỡ tiếng chim hót hoa nở.
Khi Nhiếp Chính Vương rảnh rỗi liền đến bầu bạn cùng ta, ta cứ thế rúc vào lòng hắn ngủ gật.
Trường Sinh cũng đến, ta liền bảo cậu ra sân hái giúp ta những bông hoa mới nở.
Bụng ta bắt đầu lộ rõ, có những chuyện cũng không giấu được nữa, dần dần hé lộ ra.
Ví dụ như Nhiếp Chính Vương biết ta đã giả danh hắn hạ mật lệnh, g.i.ế.c c.h.ế.t hai vị quan ở biên quan.
Nét chữ của ta giống hệt chữ hắn, lại đóng thêm tư ấn của hắn, dùng bồ câu đưa thư, người dưới không nghi ngờ gì, tuân lệnh ám sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hai người đó là tâm phúc của hắn, đã ở biên quan nhiều năm, chưa từng gặp mặt ta.
Nếu nói có liên quan, điều duy nhất chính là bốn năm trước khi Tề Thần bị địch quân mai phục, họ đã tuân lệnh án binh bất động, trơ mắt nhìn Tề Thần kiệt sức bị giết.
Kẻ hạ lệnh chính là Nhiếp Chính Vương.
Hạ lệnh này, cũng không phải là muốn thông đồng với địch, chỉ vì Tề Thần là người của tiểu hoàng đế, lại thể hiện tài trí hơn người trên chiến trường, nếu cho thêm thời gian thì không thể lường trước được.
Nhiếp Chính Vương tuyệt đối không thể để bên cạnh tiểu hoàng đế có người lợi hại như vậy. Thế nên đã tiết lộ lộ trình hành quân của Tề Thần cho địch quân, mượn d.a.o g.i.ế.c người.
Ta vốn không hứng thú chuyện triều chính, nhưng người họ giết, lại chính là Tề Thần.
11
Lúc Nhiếp Chính Vương tức giận đùng đùng đến tìm ta, ta như không hề hay biết ngẩng đầu cười nhìn hắn, xoa cái bụng bầu đã nhô lên của mình nói: "A Thận, vừa rồi con cử động một cái, chàng liền đến rồi."
"Vương phi, nàng tại sao lại làm như vậy?" Nhiếp Chính Vương cố nén giận, cố gắng bình tĩnh hỏi ta.
"A Thận, chàng có muốn sờ thử không?" Ta hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Chàng có muốn nói chuyện với con không?"
"Vương phi, nàng làm vậy là vì viên úy họ Tề kia sao?" Nhiếp Chính Vương đi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn xuống ta.
Nhiếp Chính Vương quả nhiên trí tuệ hơn người, lập tức đoán ra điểm mấu chốt.
Viên úy họ Tề, hắn ta thậm chí còn không nhớ tên đầy đủ của Tề Thần, hoặc có lẽ chỉ là không thèm nhớ.
Trong mắt hắn ta, Tề Thần chỉ là một nhân vật nhỏ bé không đáng kể, có thể tùy ý nghiền c.h.ế.t như một con kiến.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu: "Nhiếp Chính Vương hẳn là sớm đã biết rồi nhỉ, thiếp và Tề Thần có hôn ước."
"Ta tưởng chỉ là lệnh của cha mẹ."
"Đương nhiên là lệnh của cha mẹ."
Ta cười lớn, "Chúng ta quen biết từ khi còn trong tã lót, khi còn chưa hiểu tình yêu là gì đã định sẵn hôn ước gắn bó cả đời. Thiếp vốn dĩ nên là người vợ hắn cưới hỏi đàng hoàng."
"Thiếp và hắn ta vốn có thể ân ái đến bạc đầu!"
Ta vừa nói vừa chống eo đứng dậy, nhìn thẳng vào Nhiếp Chính Vương, ta biết ta không còn là người hắn có thể tùy ý xử trí nữa.