Ta kéo tay Nhiếp Chính Vương đặt lên bụng mình, "Vương gia sờ xem, con đã thành hình rồi, có phải rất mong đợi không, một sinh mệnh mới sắp ra đời."
Đứa bé trong bụng rất hiểu chuyện mà cử động một cái, Nhiếp Chính Vương cảm nhận được, có chút kích động gật đầu.
Ta lại từ từ ngồi xuống, Nhiếp Chính Vương nửa quỳ xuống, tay vẫn đặt trên bụng ta.
"Vương gia đã nghĩ xong tên cho con chưa?"
"Nếu là con gái, gọi nó là Trường An được không?" Giọng Nhiếp Chính Vương dịu xuống, như một người cha bình thường đang mong chờ con mình ra đời.
"Trường An, trường lạc an khang." Ta khẽ cười, "Là một cái tên rất hay." Ta vừa nói vừa rót một tách trà, đưa cho Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương nhận lấy, không chút nghi ngờ, uống cạn một hơi.
"Thiếp đặt cho con một cái tên thân mật, gọi là Tiểu Cam." Ta nói.
Nhiếp Chính Vương sững sờ, có chút nghi hoặc nhìn ta, "Vương phi vẫn còn nhớ đến kẻ đã c.h.ế.t kia?"
"Đương nhiên!"
Ta đột nhiên cười phá lên, "Ngài dựa vào đâu mà nghĩ thiếp cam lòng sinh con cho ngài?"
"Ngài dựa vào đâu mà nghĩ thiếp cam lòng gả cho ngài?"
"Ngài đừng nói là ngài nghĩ, thiếp đã yêu ngài đấy chứ? Nếu không phải vì báo thù cho Tề Thần, thiếp nhìn ngài thêm một cái cũng thấy khó chịu!"
Ta từng câu từng câu tố cáo, bao nhiêu kìm nén bao năm đều bùng nổ vào khoảnh khắc này.
Nhiếp Chính Vương kinh ngạc và tức giận nhìn ta, "Nàng sao dám..." Lời chưa nói hết, một ngụm m.á.u tươi đã phun ra.
Ta nhìn hắn, không còn che giấu sự căm hận trong mắt, "Sự việc đến nước này, thiếp cũng không ngại nói cho ngài biết, lần gặp gỡ tình cờ trong chùa mà ngài tưởng là do thiếp cố tình đợi."
"Sau khi Tề Thần chết, thiếp không còn tin vào thần Phật nữa, thiếp không phải đi bái Phật, thiếp chỉ đến đó đợi ngài mà thôi."
"Ngài nghĩ thiếp giống Thanh Nhi của ngài sao? Thiếp chỉ đi dò la sở thích của nàng ấy, cố ý ăn mặc giống dáng vẻ ngày xưa của nàng ấy. Ngài rất nhớ nàng ấy đúng không? Đừng vội, ngài sắp được gặp nàng ấy rồi!"
Nhiếp Chính Vương cố gắng gượng dậy, nhưng chân không vững, loạng choạng ngã ngồi trên giường, hắn nhìn ta, mặt đầy vẻ không thể tin nổi.
Hắn đã trúng độc quá sâu, bây giờ chỉ còn là nỏ mạnh hết đà, ta lại cố tình kích động hắn, tức giận công tâm, rất nhanh liền nằm trên giường không nói nên lời.
Ta khẽ thở dài một hơi, lau vết m.á.u bên miệng hắn, nằm xuống bên cạnh hắn, giả vờ như đã ngủ.
Ta đương nhiên sẽ không gọi ngự y cho hắn, nếu hắn có thể ra đi lặng lẽ như vậy, chính là tốt nhất.
12
Từ Thận không qua khỏi đêm đó.
Ta cũng chẳng khá hơn là bao, ngày ngày hạ độc hắn, chính ta cũng độc ngấm vào tâm phế.
Điều hắn không ngờ tới là, ta vốn dĩ không hề có ý định sống tiếp, trong cơm canh ngày ngày ăn cùng hắn đều có thêm thuốc độc không màu không vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta lấy thân mình làm mồi nhử, chỉ để kéo hắn cùng xuống hoàng tuyền.
Kẻ hạ lệnh g.i.ế.c Tề Thần năm đó là hắn, sao ta có thể tha cho hắn.
Từ nhỏ ta đã cho rằng, người có thể bắt nạt Tề Thần, chỉ có mình ta.
Tảng đá trong lòng đã trút xuống, cả người lập tức nhẹ nhõm đi nhiều.
Hiếm khi có tinh thần ra sân đi dạo, đã là cuối xuân rồi, chỉ thấy hoa đồ mi trắng muốt.
Hoa đồ mi nở rộ, chuyện tình cũng tàn.
Tất cả những điều này, cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi.
Năm đó, ta hai mươi tuổi, Tề Thần mười sáu tuổi.
Bốn năm sau, cuối cùng ta cũng gặp lại Tề Thần, hắn cưỡi ngựa cao lớn, đạp lên thảm hoa mà đến, đưa tay về phía ta, cười khẽ gọi: "Tư Tư."
Lần này, ta không còn giả vờ dè dặt nữa, cũng cười đưa tay ra.
?
Ngoại truyện · Từ Trường Sinh
1
Ta tên là Trường Sinh, Từ Trường Sinh.
Phụ thân ta là Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, dưới một người, trên vạn người.
Mẹ ruột của ta là người vợ yêu dấu của người, liều mạng sinh ra ta, trước khi lâm chung đặt tên cho ta là "Trường Sinh", mong ta khỏe mạnh trường thọ.
Cái tên này là kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho ta, nhưng rất ít người gọi ta như vậy, Phụ vương luôn có chút xa cách gọi ta là "Thế Tử", những người khác càng cung kính cúi người hành lễ gọi "Thế Tử".
Sinh ra trong giàu sang, nhưng ta chưa bao giờ biết ý nghĩa thực sự của hai chữ hạnh phúc.
Ta ghen tị với chim bay trên trời, tự do tự tại; ta ghen tị với cá lội dưới nước, vô ưu vô lo; ta cũng ghen tị với con trai của v.ú nuôi, gia đình hòa thuận.
Năm mười tuổi, ta gặp một người, từ đó biết được thế nào là hạnh phúc.
Ta nên gọi nàng là Mẫu phi, nàng là kế phi của Phụ vương, một nữ tử cực kỳ trẻ tuổi, chỉ lớn hơn ta bảy tuổi, nét mặt vẫn còn non nớt, gọi là tỷ tỷ cũng được, nhưng lại phải gọi là "Mẫu phi".
Nàng trông cực kỳ dịu dàng, đối xử với mọi người hòa nhã, người trong vương phủ đều thích nàng, v.ú nuôi nói nàng rất giống mẹ ruột của ta.
Riêng tư, nàng cũng có lúc hoạt bát, nàng sẽ lén dẫn ta trèo cây bắt chim, xuống sông mò cá, lúc này nàng mới hiếm hoi lộ ra một chút tinh nghịch phù hợp với tuổi của mình.
Nàng nói đây là bí mật giữa nàng và ta, không được nói cho người khác biết.
Ta cười gật đầu đồng ý, vì bí mật chỉ thuộc về hai người chúng ta.