Trời sắp tối hẳn mà Đào Cư Nhiên vẫn chưa về lớp. Lưu Tư Vũ đợi đến mất cả kiên nhẫn, gõ gõ bàn Văn Thanh: "Bà có muốn mượn bài tập nữa không, tôi không đợi bà nữa đâu nhé!"
Văn Thanh ngó ra ngoài cửa sổ: "Vội gì chứ! Hôm nay Đào Cư Nhiên trực nhật, chắc chắn sẽ quay lại, tôi phải nói với cậu ấy một tiếng đã!"
"Nhất định phải về nhà làm à? Sáng mai đến lớp chép không được sao? Trung tâm thương mại mới mở có một quán idol mạng đang hot, tôi muốn đi từ lâu rồi!"
"Không kịp đâu! Mai vừa đến là chủ nhiệm giảng bài rồi. Thầy vừa đi vòng quanh lớp vừa giảng, thấy bài tập của tôi trống trơn chẳng phải sẽ mắng tôi chết hả!"
Đợi thêm một lúc, Văn Thanh "bật bật bật" hết đèn trong lớp lên, tiếp tục lướt Weibo. Lưu Tư Vũ nóng lòng muốn đi, dứt khoát ngồi xổm xuống trước bàn học của Đào Cư Nhiên mà lục tìm. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng nên rất dễ tìm, rút ra xem thì quả nhiên đã viết kín hết.
Văn Thanh la lên: "Bà làm gì đấy! Tự tiện lục lọi đồ của người ta!"
"Sợ gì chứ, cậu ấy làm xong hết rồi mà!"
Cô ấy rút bài thi ra, một cuốn sổ bìa đen rơi xuống, mở ra trên mặt đất, những dòng chữ trên đó lập tức thu hút ánh mắt của cô ấy. Cô ấy ném bài thi cho Văn Thanh, mặc kệ cô bạn la lối om sòm, nhặt cuốn sổ lên xem xét kỹ lưỡng, hai mắt sáng rỡ...
"Này! Anh chàng đẹp trai mới đến lớp các bà tên là Tĩnh Như Phong phải không?"
"Bà lại mê trai nữa hở? Tôi đã bảo bà rồi, cậu ấy khó gần lắm, cả lớp chẳng có mấy người nói chuyện với cậu ấy đâu, chỉ có Đào Cư Nhiên là quan hệ tốt hơn một chút... Đúng rồi, vừa nãy hai người họ cùng nhau ra ngoài đấy, giờ vẫn chưa về! Đào Cư Nhiên trước đây chưa bao giờ trốn học đâu!" Văn Thanh nhìn tờ bài tập tiếng Anh, lưỡng lự không biết nên chép ngay bây giờ hay mang về nhà chép.
"Haha!" Lưu Tư Vũ giơ cuốn sổ lên trước mặt Văn Thanh, phấn khích xoay một vòng tại chỗ: "Xem tôi phát hiện ra gì nè? Đây là gì! Cả một trang toàn tên - Tĩnh Như Phong haha!" Cô ấy cười một cách thỏa mãn: "Hồi lớp mười tôi đã nghe nói Đào Cư Nhiên là người như thế, không ngờ là thật! Haha! Đào Cư Nhiên thích Tĩnh Như Phong! Trời ơi đây đúng là tin động trời!"
"Cái quỷ gì đấy!? Bà nói..."
Văn Thanh nhìn chằm chằm vào cuốn sổ đang vung vẩy, nét chữ của Đào Cư Nhiên cô bạn quá quen thuộc rồi, cậu viết chữ lúc nào cũng ngay ngắn, hiếm khi viết nối, tạo cho người ta một ấn tượng rất cứng nhắc. Ấy thế mà những dòng chữ trên trang giấy này lại là một kiểu nguệch ngoạc khác hẳn, cho thấy tâm tư rối bời của chủ nhân nó.
Chẳng trách Tĩnh Như Phong chỉ nói chuyện với một mình Đào Cư Nhiên, chẳng trách Đào Cư Nhiên cứ như cún con lẽo đẽo theo sau cậu ấy... Trời ơi! Đào Cư Nhiên thích Tĩnh Như Phong? Ngay dưới mắt mình! Rõ ràng như thế mà mình lại không nhận ra! Nhưng họ đều là con trai mà!
Cả trang giấy đen kịt những chữ làm mắt cô bạn hoa lên, bên tai văng vẳng tiếng hét vui sướng của Lưu Tư Vũ. Mặt Văn Thanh đỏ bừng, giật phắt lấy cuốn sổ, hét còn to hơn cả Lưu Tư Vũ: "Ai cho bà tự tiện lục lọi đồ của người ta! Mau đặt lại chỗ cũ! Không hỏi mà lấy bị coi là ăn cắp bà có hiểu không!?" Cô bạn nhét cả cuốn sổ lẫn bài thi vào hộc bàn của Đào Cư Nhiên, tim đập thình thịch. Là thật sao!? Thì ra cậu ấy thật sự là GAY!? Trời ơi, mình còn tưởng cậu ấy chỉ có ngoại hình giống con gái chứ! Chẳng trách cậu ấy chẳng có cảm giác gì với Trình Y Y, người cậu ấy thích là Tĩnh Như Phong! Trời ạ! - Điên rồi sao?
"Bà mới là ăn cắp ấy!" Lưu Tư Vũ tỏ vẻ không vui: "Bà phản ứng ghê thế làm gì? Sao nào? Bà thích Đào Cư Nhiên à? Cậu ta thích con trai đấy, bà đi chuyển giới đi!"
Ngoài cửa sổ dường như có bóng người vụt qua. Văn Thanh xông tới bịt miệng Lưu Tư Vũ: "Đừng có nói bậy! Bà có thể nhỏ tiếng một chút không! Không được nói lung tung, bà đang tung tin đồn đấy hiểu chưa?!" Cô bạn vội vàng thu dọn cặp sách, hung dữ nói: "Đi thôi! Chẳng phải muốn đi trung tâm thương mại sao!"
"Ê bà đợi tôi với! Chạy nhanh thế làm gì? Không chép bài nữa hả?!"
Cô bạn vội vã rời khỏi lớp, nhưng lại đâm sầm vào Tống Ngôn Ân ở đầu cầu thang. Cô bạn phanh kít lại, nói với Lưu Tư Vũ đang đuổi sát nút phía sau: "Câm miệng!"
Trong sân trường ánh sáng mờ mịt, trong tòa nhà dạy học vẫn còn vài phòng sáng đèn.
"Tôi đã nghi cậu ta là GAY từ lâu rồi! Bà xem cậu ta trắng trẻo sạch sẽ, nói chuyện còn nhỏ tiếng hơn cả con gái. Hồi lớp mười tôi đã nghe nói rồi, lúc đó chẳng phải ầm ĩ lắm sao? Tình tay ba phải không? Cái cậu nào đó lớp các cậu - Tề Lương Châu í! Chẳng phải lúc đó cậu ta và Đào Cư Nhiên quan hệ rất tốt à! Kết quả là 'thiên hàng' không địch lại 'thanh mai trúc mã', cậu ta vẫn ở bên Hà Khiếu! Chẳng phải Hà Khiếu còn lên tầng ba đánh nhau với Tề Lương Châu một trận sao? Xung quan nhất nộ vi lam nhan! Cuối cùng nhà trường phải ra mặt hòa giải, chuyện lớn như vậy mà cậu không biết hả!?"
Xung quan nhất nộ vi lam nhan (冲冠一怒为蓝颜): Biến thể từ câu thơ "Xung quan nhất nộ vi hồng nhan" (tức giận đến dựng tóc gáy vì người đẹp). Ở đây "hồng nhan" (người đẹp nữ) được đổi thành "lam nhan" (người đẹp nam), ý chỉ việc nổi giận vì một người con trai.
Văn Thanh đang bực bội trong lòng, Lưu Tư Vũ vẫn còn ở đó líu ríu không ngớt. Cô bạn nhìn trước ngó sau không thấy ai, kéo cô ấy lại không đi nữa: "645 bà có thể đừng nói bừa nữa được không? Chuyện này có thể nói ra được à? Người đánh nhau với Hà Khiếu căn bản không phải là Tề Lương Châu! Là Triệu Lam! Cậu ta bắt nạt Đào Cư Nhiên, Hà Khiếu vì bảo vệ cậu ấy mới đánh nhau! Cậu làm rõ đi được không? Triệu Lam bị đuổi học rồi, nhà trường không cho phép lan truyền chuyện này mà cậu còn nói!"
"Thế cậu ta với Tề Lương Châu có phải là cạch mặt nhau rồi không?"
"Tôi làm sao biết được? Cùng một lớp, quan hệ tốt hay không cũng là chuyện bình thường!"
Lưu Tư Vũ "xì" một tiếng: "Con gái với nhau lúc tốt lúc xấu, giận dỗi nhau là chuyện bình thường, con trai không thế đâu! Chẳng phải bà lúc nào cũng khen Đào Cư Nhiên tính tình tốt, hiền lành sao?"
"Ừ thì thế nào?"
"Bà phiền phức như thế mà cậu ta còn chịu được, chuyện gì có thể khiến cậu ta và Tề Lương Châu cạch mặt nhau chứ? Con trai không nhỏ mọn thế đâu, chắc chắn là vấn đề mang tính nguyên tắc!"
"Bà mới phiền phức ấy, bà còn phiền hơn tôi nhiều!" Văn Thanh trợn mắt, nhưng không thể không thừa nhận lời cô ấy có chút lý. Đào Cư Nhiên vốn không bao giờ nổi cáu, cậu và Tề Lương Châu trước đây thân nhau như thế, sao lại đến nông nỗi bây giờ không qua lại với nhau nữa? Tề Lương Châu trước đây là một người hoạt bát rạng rỡ biết bao, trong lớp ngoài lớp đều là nhân vật nổi bật, dường như chính sau khi xa cách Đào Cư Nhiên thì cậu ta trở nên trầm lặng, trên mặt cũng chẳng còn một nét cười nào.
"Theo tôi thấy nhé, chính là tình tay ba đó! Tề Lương Châu buồn bã rút lui rồi suy sụp luôn! Haizz, Tề Lương Châu cũng đẹp trai, học lại giỏi, thế mà vẫn không bằng được thanh mai trúc mã!"
"Bà đủ rồi đấy! Cái gì với cái gì vậy? Bớt đọc tiểu thuyết đi!"
"Bà đọc còn nhiều hơn tôi nhiều nhiều nhiều nhé!" Hai người cứ bà một câu tôi một câu mà bước đi. Văn Thanh bỗng cảm thấy có người bám theo, vừa quay người lại đã bắt được quả tang: "Tiết Tranh? Cậu chưa về à!"
"Hôm nay tôi trực nhật mà!"
Văn Thanh "Phì" một tiếng, cũng chẳng biết cậu ta đã đi theo sau họ từ lúc nào.
"Chuông tan học vừa reo đã chạy mất hút mà còn bảo là trực nhật sao?"
Tiết Tranh gãi đầu, nở một nụ cười vừa thật thà vừa vô lại: "Thôi được rồi, tôi ra tiệm net chơi game, vừa mới phát hiện chưa mang bài tập nên quay lại lấy! Mấy cậu mới ra hả? Sao muộn thế?"
Văn Thanh không bắt lời cậu ta, khoác tay Lưu Tư Vũ, nói thầm mà lại nói to: "Cậu ta ngày nào cũng bảo mình chơi game, nhưng thật ra không phải đâu! Ngày nào cũng về nhà sớm học đến nửa đêm, hơn năm giờ sáng đã dậy học tiếp rồi!"
Tiết Tranh thở dài: "Mình mà thật sự chăm chỉ được như thế thì đã tốt!"
Văn Thanh và Tiết Tranh ở cùng một khu chung cư, cô bạn có thể nhìn thấy phòng của Tiết Tranh ở tòa nhà đối diện. Từ hồi lớp mười cậu ta đã dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó. Lúc đầu Văn Thanh còn tưởng cậu ta là loài vật quý hiếm cần cù hiếu học nào đó. Ai ngờ cứ đến trường là cậu ta lại ra vẻ lông bông, học hành chẳng ra đâu vào đâu, dựng lên một hình tượng "không học hành mấy nên chỉ vào được top mười chứ không vào được top năm".
Văn Thanh cố tình nói: "Này, có phải cậu cố ý để mọi người lơ là cảnh giác, để một mình mình tiến bộ không hả?"
"Đâu có, oan cho mình quá đi!" Tiết Tranh khoa trương la lên: "Chời ơi tôi thật sự không đủ chăm chỉ, không vào được top năm là đáng đời tôi mà!"
Lưu Tư Vũ: "Lớp các cậu nhiều người học giỏi thế, cậu thế là giỏi rồi. Cố gắng một chút thì cậu cũng là học sinh giỏi còn gì!"
"Tôi sao mà so với họ được! Đám Đàm Khải bọn họ cả ngày ngoài ăn uống đi vệ sinh ra thì cây bút không rời tay, tôi mà có được ý chí như họ, có khi cũng được tuyển thẳng í!"
Văn Thanh không nhịn được cười phá lên: "Chỗ chúng ta tuy là nơi nhỏ, nhưng trường Trung học số 1 thành phố cũng không tệ đâu. Khối xã hội có mười lớp, top mười mỗi lớp thi vào thì không khó, nhưng để tiến xa hơn nữa thì hơi khó rồi. Thiên phú và nỗ lực, thiếu một trong hai cũng không được đâu nhé!" Cô bạn cố tình nhấn mạnh hai chữ "thiên phú".
Tiết Tranh cũng cười: "Đúng vậy đúng vậy... Tôi mà chăm chỉ được như Tưởng Triệu Thành thì tốt biết bao!" Cậu ta mắt nhỏ mày ngắn, thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng tinh anh, nhưng lại thích làm ra vẻ khờ khạo thật thà. Đối mặt với mấy bạn nữ mồm mép lanh lợi thì luôn tỏ ra rất yếu thế.
Văn Thanh "xì" một tiếng: "Cậu có cái đầu óc như cậu ta không? Người ta phải biết tự lượng sức mình chứ!"
"Ê ê..." cậu ta gật đầu cười làm lành, dáng vẻ có chút bất đắc dĩ. Đi theo sau hai cô bạn, cùng họ cười cười nói nói vui vẻ bước ra khỏi cổng trường.