Trước khi một loạt kết quả phân tích dữ liệu được công bố, thầy cô các môn đã giảng lại cặn kẽ, suy một ra ba về bài thi liên trường. Ngoại trừ thầy chủ nhiệm, các thầy cô khác không quá khắt khe với cả lớp. Cô dạy Văn thậm chí còn cười bảo: “Có phải thi đại học đâu mà các em làm cái vẻ mặt như cha mẹ mất thế kia? Nào, có bạn nào giải thích được ý nghĩa của từ ‘mất cha mất mẹ’ không?”
Tiếng thở dài nối tiếp từ tiết này sang tiết khác. Thầy dạy Toán là người điềm tĩnh nhất, giảng xong bài thi liền bắt đầu đuổi theo tiến độ ôn tập. Ông không đưa ra bất kỳ lời nhận xét nào về kết quả thi cử, cũng phớt lờ đi bầu không khí ảm đạm của học sinh. Trong hai tiết cuối buổi sáng, ông cho học sinh mở toang cửa sổ, vừa tắm mình trong nắng vàng gió thu, vừa hứng khởi viết kín một bảng chữ đẹp như in. Mãi đến khi chuông reo, ông mới thu dọn đồ đạc tan học, thấy cả lớp có vẻ chẳng buồn ăn cơm, ômg mới nói một câu: “Làm sao thế? Sang năm mới thi đại học mà.” Thi đại học, thi đại học, ngày thi đang đến gần hơn bao giờ hết.
Đào Cư Nhiên vùi đầu vào học, không dám để bản thân rảnh rỗi. Bởi hễ rảnh ra là cậu lại nhớ Tĩnh Như Phong, nhớ đến không tài nào dứt ra được. Cậu sờ soạng trong ngăn bàn một lúc mà không thấy quyển sổ đâu, bèn cúi gập người tìm một vòng vẫn chẳng thấy. Cậu giật mình, lôi hết sách vở ra lật giở từng cuốn, nhưng vẫn không tìm ra.
Lớp học sáng choang, không khí mát mẻ. Cậu bỗng toát một lớp mồ hôi lạnh, cậu chắc chắn mình không mang nó về nhà, sao lại có thể biến mất được cơ chứ?
“Tìm gì thế?” Văn Thanh lật chồng sách của mình, chắc là mình không mượn gì của cậu ấy mà chưa trả chứ nhỉ?
“Không có gì, chỉ là một quyển sổ thôi.”
“À à…” Cô bạn có chút chột dạ, quay mặt đi úp xuống bàn nghỉ ngơi, lát sau lại quay lại nhìn trộm cậu, trong lòng càng đoán càng thấy vô lý rồi tự đoán đến mức mặt đỏ bừng!
Đào Cư Nhiên rệu rã ngồi một lúc, rồi đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt. Cậu nhìn vào gương, thấy Tống Ngôn Ân đang dựa vào khung cửa, nhìn mình với nụ cười như không cười. Cậu cúi đầu định đi ra ngoài thì bị hắn ta chặn đường: “Mày vừa tìm gì đấy?”
“Không tìm gì cả.”
“Thế à? Tao thấy mày có vẻ vội lắm, làm mất thứ gì quan trọng hả?” Hắn ta cười khà khà, như mèo vờn chuột, mắt lóe lên tia ranh mãnh.
“Đừng vội đi thế! Biết đâu tao lại biết nó ở đâu thì sao?”
Đào Cư Nhiên không muốn đôi co, định bụng lách qua.
“Có phải một quyển sổ không nhỉ…” Tống Ngôn Ân hạ giọng, ghé sát vào tai cậu nói: “Bên trong có bí mật gì thế? Viết tên ai à?”
Đào Cư Nhiên đột ngột ngẩng đầu, nghe rõ cả tiếng tim mình đập thình thịch: “Tớ không biết cậu đang nói gì…”
Tống Ngôn Ân thu lại nụ cười, co chân chặn cửa: “Còn giả vờ phải không? Tĩnh Như Phong hôm nay không đến lớp nhỉ? Mày đoán xem ngày mai nó có đến không? Mày thấy nó có hứng thú xem sổ của mày không, dù gì trên đó cũng viết đầy tên thằng đấy mà…”
Hai chân Đào Cư Nhiên mềm nhũn, cậu dựa vào bồn rửa mặt lạnh băng, trong đầu là một mớ hỗn loạn gào thét, hai tai ù đi.
Thấy bộ dạng sắp ngất đến nơi của cậu, Tống Ngôn Ân hài lòng cười lớn: “Đừng tìm nữa, sổ đang ở chỗ tao đây này!”
Cậu ta biết rồi! Cậu ta biết hết rồi! Những bí mật không thể phơi bày ra ánh sáng ấy… Đào Cư Nhiên cảm thấy đất trời chao đảo, có thứ gì đó trong lòng sụp đổ tan tành, sắc máu trên mặt cũng rút đi sạch sẽ.
“Đừng kích động thế! Sổ có thể trả lại cho mày, tao cũng sẽ không nói ra ngoài đâu…” Tống Ngôn Ân đổi giọng: “Nhưng mà, mày phải giúp tao một việc nhỏ!”
Tống Ngôn Ân nấp ở góc tường, nhìn chằm chằm ra cổng trường. Hắn ta nghe nói Trình Y Y định đến tiệm văn phòng phẩm mua tài liệu, vừa tan học đã lôi Đào Cư Nhiên đến đây ngồi rình, chỉ sợ bỏ lỡ cơ hội. Hắn ta dựa vào tường, không giấu được vẻ phấn khích, bất ngờ thúc cùi chỏ vào người Đào Cư Nhiên. Đào Cư Nhiên bị đẩy vào tường, mặt không còn giọt máu ngẩng lên.
“Này, mày có cần phải làm thế không? Tao bảo mày đi giết người phóng hỏa hay gì? Giúp chuyển một món quà thôi mà cũng không được sao?”
Đào Cư Nhiên níu lấy cánh tay hắn ta: “Cậu… cậu… sổ của tớ…”
“Hai hôm nữa trả lại mày, tao lấy cái sổ rách của mày làm đếch gì?!” Hắn ta tiếp tục dán mắt vào cổng: “Mày yên tâm, chỉ cần mày giúp tao thì tao tuyệt đối không nhiều lời… Thật ra tao chẳng có ác ý gì với mày đâu, trước đây đều là hiểu lầm cả, giờ hiểu lầm được hóa giải rồi, có gì đâu mà phải tính toán!” Hắn ta nhe hàm răng trắng bóng với Đào Cư Nhiên, nụ cười thân thiện cũng đầy vẻ ép buộc và đe dọa, giống như Văn Thanh từng nhận xét sau lưng hắn ta: có cho mặc quân phục cảnh sát thì trông vẫn như một tên côn đồ!
Đào Cư Nhiên lo lắng bất an: “Cậu định tặng cậu ấy cái gì? Sao không tự mình tặng?”
Tao mà tặng thì cậu ấy có nhận không hả!? Tống Ngôn Ân khó chịu “chậc” một tiếng, lấy món quà ra, là một bông hồng pha lê được gói ghém tinh xảo.
Lòng Đào Cư Nhiên rối như tơ vò: “Tại sao cậu không tự mình tặng cậu ấy, quà quý quá cậu ấy sẽ không nhận đâu.”
Tống Ngôn Ân sờ sờ hộp quà, thản nhiên đáp: “Đắt gì mà đắt, nếu cậu ấy hỏi thì mày cứ nói mua bừa năm mươi tệ một bông là được!”
“Vậy lỡ cậu ấy hỏi ai tặng thì sao?”
Hắn ta có chút ngượng ngùng xen lẫn tức giận: “Không được nói là tao!” Rồi lại hung hăng bổ sung: “Cũng không được nói tên người khác!”
“Tóm lại, nhiệm vụ của mày là làm cho cậu ấy nhận lấy! Còn những chuyện khác, cái gì không nên nói thì đừng nhiều lời, nếu không tao cũng sẽ nhiều lời đấy! Hiểu chưa?”
Đào Cư Nhiên cúi đầu. Tống Ngôn Ân hài lòng quay người, vừa thấy Trình Y Y liền lập tức kéo Đào Cư Nhiên ra, dúi hộp quà vào lòng cậu: “Cẩn thận đấy, đừng làm hỏng!”
Đào Cư Nhiên ôm hộp quà, thấp thỏm đứng trước mặt Trình Y Y. Cô nàng có chút bất ngờ: “Đây là gì thế? Tặng cho mình à?”
“Ừm, có người nhờ mình chuyển cho cậu…” Đào Cư Nhiên siết chặt giấy gói, vừa lo cô nàng không nhận, lại vừa sợ cô nàng sẽ nhận.
Trình Y Y nhận lấy món quà: “Bông hồng trắng đẹp quá! Cảm ơn nhé, có thể cho tôi biết là ai tặng không? Người biết sinh nhật tôi cũng đâu có ít!”
Đào Cư Nhiên lắc đầu, ra sức nắm chặt vạt áo, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trình Y Y ngẩn ra một lúc, rồi lại nhìn bông hồng. Dưới đế hoa có một dòng chữ tiếng Anh mạ vàng, ý là: Mong mỗi ngày trong đời em đều có hoa hồng nở rộ.
“Là bạn cùng lớp chúng ta à?”
Đào Cư Nhiên gật đầu, không thể mở miệng nói thêm lời nào nữa.
Trình Y Y cười: “Vậy phiền cậu gửi lời cảm ơn giúp tôi nhé! Bất kể là ai tặng, tôi rất thích, tôi sẽ trân trọng mãi mãi! Cảm ơn cậu!”
Tống Ngôn Ân áp sát vào tường, nhe miệng cười toét mỏ.
Sau khi Trình Y Y đi khỏi, Đào Cư Nhiên cuối cùng không kìm được nữa, nôn thốc nôn tháo ngay trước mặt Tống Ngôn Ân.
"Ôi đệt, mày suýt nôn vào người tao rồi đấy…”
Trái ngược với vẻ đắc ý như gió xuân của Tống Ngôn Ân, lòng Đào Cư Nhiên như lửa đốt, chỉ sợ hắn ta sẽ công khai bí mật của mình ra trước bàn dân thiên hạ - đến lúc đó phải làm sao đây? Mình phải đối diện với Tĩnh Như Phong thế nào? Mình không còn mặt mũi nào đối diện với cậu ấy nữa, không thể gặp cậu ấy được nữa rồi! Cậu ấy còn muốn làm bạn với mình không? Chắc chắn là không, cậu ấy nhất định sẽ không thèm để ý đến mình nữa!
Sao mình lại ngốc thế này! Tại sao lại viết tên cậu ấy chứ! Đáng lẽ phải là thứ chôn chặt tận đáy lòng không thể tiết lộ, sao lại có thể để người khác phát hiện? Sao lại ra nông nỗi này? Sao mình lại có thể thích Tĩnh Như Phong? Mọi người sẽ bàn tán về cậu ấy thế nào? Có phải họ cũng sẽ dùng ánh mắt khác lạ để nhìn cậu ấy không? Không được, mình không thể hại người ta như vậy!
Đào Cư Nhiên co rúm người lại, nước mắt chảy dọc gò má thấm ướt cả ga giường. Gió lùa qua rèm cửa sổ, mang theo ánh trăng trong vắt. Đêm cuối thu lạnh đến run người. Cậu hạ quyết tâm: Không thể để ai biết được, cho dù phải trả một cái giá kinh khủng đi chăng nữa.
Cậu trằn trọc suốt đêm, lúc dậy người nặng trịch, chân thì nhẹ bẫng, vác theo đôi mắt sưng húp đến trường - Tĩnh Như Phong không đến. Cậu sững sờ nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống, nhất thời cũng không rõ là mình không dám gặp cậu ấy hay lại càng tha thiết muốn gặp cậu ấy hơn… Cậu buồn lắm. Cậu biết rằng, nếu được gặp Tĩnh Như Phong, có lẽ cậu sẽ vơi đi đôi phần muộn phiền.
Tống Ngôn Ân gục trên bàn nghịch điện thoại, trên mặt bàn không có gì cả, không biết hắn ta đã giấu quyển sổ ở đâu rồi.
Đào Cư Nhiên ngồi chết lặng trong lớp, khung cửa sổ trống không, ngoài cậu ra chỉ có một vệt sáng nhỏ nhoi. Cậu khó nhọc ngước mắt nhìn lên mặt trời, nhưng lại bị ánh nắng chiếu cho nhói mắt, cuối cùng vẫn phải cúi đầu xuống. Lớp học lạnh lẽo, đủ thứ âm thanh chói tai khó nghe, cậu không muốn ở lại đây, đi đâu cũng được, bất cứ nơi nào… Cậu nhớ nhà, nhớ mẹ và bà ngoại.
Cả ngày hôm đó Đào Cư Nhiên hồn xiêu phách lạc, đến giờ nghỉ giải lao buổi chiều cậu không đi ăn cơm mà lẽo đẽo theo sau Tống Ngôn Ân. Chưa đi được mấy bước, Tống Ngôn Ân đột ngột quay người lại, ngược lại còn dọa cậu giật nảy mình, bắt đầu nấc không ngừng.
Tống Ngôn Ân kéo cậu đến một góc khuất, cười nói: “Đang định tìm mày đây!” Hắn ta lôi quyển sổ từ trong chiếc áo khoác rộng thùng thình ra: “Mày cứ nhìn tao tám trăm lần một ngày cũng vì cái này chứ gì?” Chính hắn ta là kẻ trộm, nên cũng đề phòng người khác trộm lại.
Đào Cư Nhiên trừng lớn mắt, đưa tay ra giật lấy - Tống Ngôn Ân vẫn vững như bàn thạch, chỉ cần giơ tay lên là đến độ cao mà cậu có nhảy lên cũng không tài nào với tới.
“Cậu… nấc… hử?” Đào Cư Nhiên không kìm được cơn nấc.
Tống Ngôn Ân phá lên cười ha hả: “Mày cũng hài hước thật nha! Đừng vội, tao đang định trả lại cho mày đây!” Hắn ta lôi điện thoại ra: “Mày thêm WeChat của tao, rồi giới thiệu tao cho Trình Y Y - nếu cậu ấy hỏi là tài khoản của ai… thì mày cứ nói là tài khoản phụ của mày nhé!” Hắn ta có vẻ không cam tâm, nhưng Trình Y Y sẽ không thêm bạn với hắn ta, cũng không thể nào nói chuyện với người lạ, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cách này thôi.
“Không… nấc - được!”
Tống Ngôn Ân nhìn cậu chằm chằm: “Mày nói cái gì đấy đồ nói lắp!”
Đào Cư Nhiên né tránh vẻ hăm dọa của hắn ta, từ chối: “Không thể lừa người khác… nấc! Tớ sẽ không giúp cậu đâu… hự!”
Tống Ngôn Ân hừ cười một tiếng, túm lấy cổ áo cậu nhấc lên: “Tao có nghe nhầm không? Tao nhờ mày giúp hay là cầu xin mày giúp? Tao bảo gì mày làm nấy, không được hó hé một lời! Lôi điện thoại ra, nếu không tao sẽ cho cả trường biết mày là đồng tính luyến ái! Mày còn chê mình chưa đủ nổi tiếng hay sao?”
Hắn ta thò tay vào túi Đào Cư Nhiên định lấy điện thoại, Đào Cư Nhiên nhân cơ hội với lấy quyển sổ.
“Không phải mày thích Tĩnh Như Phong hả? Tao giúp mày nhé! Tao giăng biểu ngữ cho mày thì thế nào? Tao tỏ tình giúp mày nhé! Mày còn thầm thương trộm nhớ người ta nữa cơ à? Ghê tởm không chứ!”
Trong lúc giằng co, Đào Cư Nhiên nắm được một góc quyển sổ, cũng chẳng màng đến điện thoại nữa, ra sức giật về phía mình, cơ thể cũng vì thế mà nghiêng đi, trượt ngã vào tường. Tống Ngôn Ân buông điện thoại ra để giành lại quyển sổ, bị lực kéo của cậu làm cho loạng choạng, vội vàng giữ vững thân mình rồi giẫm một chân lên mắt cá chân đối phương.
Đào Cư Nhiên đau đớn kêu lên một tiếng, tay buông lỏng, quyển sổ lại quay về tay Tống Ngôn Ân. Tống Ngôn Ân thấy cậu ôm chân ngã sõng soài trên đất thì vội vàng quay người bỏ đi, không quên buông lại lời độc địa: “Mày đừng có giả vờ! Trưa mai mang điện thoại đến đây thì tao sẽ trả sổ cho mày!”