Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 47: Tình cảm của Hạ Dã dành cho Trình Trừng, cũng giống như tình cảm của cậu dành cho Tĩnh Như Phong.



Đào Cư Nhiên không để Tĩnh Như Phong tiễn mình, hai người chia tay ở ga tàu điện ngầm. Cậu không vội về nhà, lang thang trong vườn hoa của khu dân cư một lúc, bỗng nghe thấy tiếng nhạc, giai điệu quen thuộc một cách bất ngờ, đã nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?

Cậu lần theo tiếng nhạc mà đi, một chàng trai mặc áo phông trắng và quần jean đang ngồi trên bồn hoa, ôm đàn ghi-ta và hát. Cậu chàng để mái tóc ngắn tỉa layer, ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ của nhà nào đó, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc mảnh, lấp lánh phản quang theo từng chuyển động.

Cậu chàng hát một cách đầy say mê: “Oh my love~~~~~”, tiếng hát cứ như tiếng sói tru.

Đây chẳng phải là người đã quấy rầy Trình Trừng ở trạm xe buýt sao? Cậu định quay đầu bỏ đi, nhưng lại bị người kia gọi giật lại: “Này, cậu đừng đi!”

Đào Cư Nhiên giả vờ không nghe thấy, nghĩ lại mình cũng chưa từng gặp mặt thiếu niên kia, chắc không phải gọi mình đâu nhỉ?

“Chính là cậu đó - đừng đi! Bạn của Trình Trừng!”

Đào Cư Nhiên đành bất lực quay đầu lại: “Cậu… quen tôi à?”

Hạ Dã cười để lộ hàm răng trắng bóng: “Tôi gặp cậu rồi! Cậu đi chung một chiếc ô với Trình Trừng, cậu tên gì?”

“Đào Cư Nhiên.”

“Là ‘Cư Nhiên’ trong ‘Cư Nhiên Chi Gia’ à?”

“Ừm.”

“Bạn của Trình Trừng cũng là bạn của tôi! Bạn ơi...” Cậu chàng kéo Đào Cư Nhiên đến trước cửa tòa nhà: “Cậu có biết mật khẩu cửa chính không?”

“Không biết.”

“Vậy mật khẩu tòa nhà cậu ở là bao nhiêu, chắc cũng tương tự thôi nhỉ?”

“Không biết… tôi dùng chìa khóa để mở cửa.”

“Chìa khóa của cậu có mở được cửa tòa này không?”

“Không.”

Hạ Dã ném cho cậu một ánh mắt “đúng là chẳng được tích sự gì”, Đào Cư Nhiên rụt cổ lại: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé…”

“Đừng mà - giúp một tay đi người anh em,” cậu chàng chỉ lên ban công tầng năm: “Cậu giúp tôi gọi Trình Trừng xuống đây thì tôi sẽ để cậu đi!”

Đào Cư Nhiên liên tục lắc đầu: “Không được, khu dân cư cấm làm ồn ào.”

Hạ Dã “chậc” một tiếng: “Gọi một tiếng thì có gì mà ồn ào? Có phải thư viện đâu! Cậu giúp tôi gọi một tiếng là được, tôi gọi mà cậu ấy không thèm để ý!”

“Biết đâu cậu ấy không có ở nhà?”

“Có mà! Cậu nhìn phòng cậu ấy xem, nếu ra ngoài cậu ấy sẽ mở cửa sổ cho thoáng, cậu ấy chính là biết tôi ở đây nên mới đóng cửa sổ kéo rèm lại đấy!” Hạ Dã ngây ngô cười, như thể đang mang trong lòng một tâm sự ngọt ngào nào đó.

Đào Cư Nhiên trợn mắt, càng quyết tâm không giúp cậu chàng này gọi người.

Hạ Dã quẳng cây đàn ghi-ta sang một bên, kéo cậu lại rồi hét lớn về phía phòng của Trình Trừng: “Trình Trừng, cậu xuống đây! Đào Cư Nhiên đang ở trong tay tôi đây! Cậu xem này...”

Đào Cư Nhiên hoảng hốt giằng cổ tay, nhưng đành bất lực vì đối phương quá khỏe, đã quyết tâm lấy cậu làm con tin!

Chiêu này hiệu quả hơn nhiều so với việc ngồi trong gió đàn hát cả một tiếng đồng hồ, bị các cô đi ngang qua mắng là khó nghe, bị mấy con chó đi ngang qua sủa inh ỏi.

Rèm cửa khẽ động, cửa sổ được đẩy ra từ bên trong, Hạ Dã cuối cùng cũng nhìn thấy được gương mặt mà cậu chàng ngày đêm mong nhớ! Tính ra đã một tuần không gặp, cậu chàng bỗng thấy hốc mắt mình hơi nóng lên, kích động vẫy tay, “Ở đây này - ở đây này...” rồi toe toét cười: “Cuối cùng cậu cũng chịu gặp mình rồi!”

Trình Trừng nhìn Đào Cư Nhiên đang luống cuống chân tay, tức giận hét lớn: “Hạ Dã, cậu bỏ Đào Cư Nhiên ra!”

Hạ Dã vỗ vỗ vai Đào Cư Nhiên: “Vẫn là cậu có tác dụng ghê!” Cậu chàng ghét bỏ đẩy cây đàn ghi-ta một cái: “Thằng nhóc Hầu Dục toàn bày mấy trò vớ vẩn, coi ông đây như khỉ mà đùa!”

Đào Cư Nhiên chỉ biết thở dài, đây là cái chuyện gì thế này.

Trình Trừng nhanh chóng xuống lầu, chắn trước mặt Đào Cư Nhiên: “Cậu muốn làm gì? Sao cậu lại bắt nạt Đào Cư Nhiên hả?!”

Hạ Dã cao to lừng lững, phải khom lưng cúi đầu, rón rén lại gần Trình Trừng: “Mình có bắt nạt cậu ấy đâu! Cậu ấy chỉ giúp mình một việc nhỏ thôi - không tin cậu hỏi cậu ấy xem!”

Lồng ngực Trình Trừng phập phồng mấy lượt, trong mắt gần như sắp phun ra lửa. Đào Cư Nhiên cảm thấy cậu ta rất muốn đấm vào mặt Hạ Dã một cái, một Trình Trừng như vậy hoàn toàn khác với dáng vẻ dịu dàng, trầm tĩnh trong ấn tượng của cậu.

Trình Trừng trừng mắt nhìn cậu chàng hồi lâu, rồi quay sang hỏi Đào Cư Nhiên: “Cậu ta có bắt nạt cậu không?” Chưa đợi cậu trả lời đã cảnh cáo Hạ Dã: “Sao cậu lại quen Đào Cư Nhiên? Đào Cư Nhiên là bạn tôi, cậu đừng có làm phiền cậu ấy!”

Hạ Dã cứ thế cười ngây ngô, ánh mắt dính chặt vào người Trình Trừng như lưỡi của một chú chó.

Đào Cư Nhiên đành phải giải thích thay cậu chàng nọ: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi, cậu ấy từng thấy bọn mình đi học cùng nhau.”

Trình Trừng càng tức giận hơn: “Cậu theo dõi tôi?! Cậu đã hứa với tôi rồi mà!”

“Tôi có đâu! Tôi có phải biến thái đâu! Tôi chỉ tình cờ đi trên đường, tình cờ đi sau lưng cậu! Tình cờ đi cùng một con đường đến cuối thôi mà!”

Trình Trừng bị dáng vẻ mặt dày mày dạn của cậu chàng làm cho choáng váng: “Cậu cậu cậu vừa không ở đây, vừa không học ở trường Trung học số 1, cậu đi đến đây làm cái gì?!”

“Nhớ cậu thì đi trên con đường cậu đã đi thôi, cậu lại không chịu gặp tôi… Mình nhớ cậu lắm đó!” Cậu chàng nhìn Trình Trừng với ánh mắt đầy ai oán.

Đào Cư Nhiên cố nén ánh mắt kinh ngạc, bị kẹp giữa hai người họ, chẳng biết nên ngẩng đầu nhìn trời hay cúi đầu tìm một cái kẽ nứt để chui xuống.

Trình Trừng siết chặt nắm đấm, hậm hực một lúc mới nặn ra được một câu: “Cậu im miệng đi!”

Hạ Dã không dám dán chặt vào người cậu ta, chỉ có thể rón rén nắm lấy cánh tay, giọng nũng nịu: “Cậu hẹn hò với mình thì mình sẽ im miệng nha!”

Trình Trừng kéo Hạ Dã đi ra xa hai bước, nói nhỏ: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu đã hứa với tôi là sẽ không đến tìm tôi nữa! Cậu muốn nuốt lời hả?”

Hạ Dã cứ ngỡ Trình Trừng đang nói thầm với mình, trong lòng sướng rơn, bèn uất ức phân bua: “Đó là vì cậu đã hứa cho tôi một cơ hội trước mà! Cậu nói cậu muốn chuyên tâm học hành, cậu nói để sau kỳ thi đại học rồi tính… Tôi có thể đợi, nhưng tôi đợi khổ sở quá trời, tôi nhớ cậu đến phát điên rồi! Sao cậu có thể không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của tôi chứ? Cậu không để ý đến tôi, làm sao tôi biết cậu sống có tốt không, có bị áp lực không, tâm trạng có vui vẻ không? Làm sao tôi biết cậu có bị bệnh, có khó chịu, có nhớ tôi không? Làm sao tôi biết cậu có phải đã học đến mụ mị đầu óc rồi quên mất tôi không? Không có tin tức gì của cậu là tôi lại suy nghĩ lung tung, nghĩ nhiều đến mức không chịu nổi! Vậy thì đương nhiên tôi phải đến tìm cậu rồi! Cậu nói xem có phải không? Có phải không nào!”

Đầu óc Trình Trừng sắp bốc khói: “Tôi xin cậu đấy, đừng như thế nữa! Nói chuyện bình thường một chút đi!”

Hạ Dã phá lên cười ha hả: “Sao phải ngại ngùng thế~ Đào Cư Nhiên là bạn của chúng ta mà, không cần phải khách sáo như vậy đâu!”

Đào Cư Nhiên chỉ biết mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, còn im lặng hơn cả cây đèn đường bên cạnh bồn hoa.

Trình Trừng chỉ muốn nhanh chóng đuổi cậu chàng đi, bèn nói rất nhanh: “Tôi rất ổn, tôi không có thời gian xem điện thoại nên mới không trả lời tin nhắn của cậu, cậu có thời gian thì nghĩ nhiều về việc học đi, đừng nghĩ đến tôi! Cũng đừng đến tìm tôi nữa, để anh tôi phát hiện thì cậu lại bị ăn đòn đấy!”

“Đánh thì cứ đánh, đánh chết tôi luôn đi! Còn hơn là nhớ cậu đến chết!” Cậu chàng dán cả người vào Trình Trừng, hơi thở nóng hổi cố ý phả vào cổ người nọ, chẳng hề để ý đến việc có người ngoài ở đó.

Trình Trừng cắn môi, vừa giận vừa ngượng: “Cậu nhất định phải làm tôi khó xử hả? Cậu nhất định muốn tôi không còn một người bạn nào sao?”

Giọng điệu này xen lẫn sự cay đắng, khiến Hạ Dã lập tức buông tay, hoảng hốt nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi, cậu đừng giận!”

Cậu chàng quay người đi, lùi lại một bước, lấy lòng nói: “Thế này được không? Cậu không thích thì tôi không đến gần như vậy nữa! Xin lỗi mà!”

Cậu chàng liếc nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của Trình Trừng, trong lòng giật thót. Gãi đầu gãi tai vài giây, rồi như được thần linh mách bảo, cậu chàng quay sang xin lỗi Đào Cư Nhiên: “Xin lỗi, Đào Cư Nhiên, tôi không nên kéo cậu lại không cho cậu đi…”

Đào Cư Nhiên liên tục xua tay, vô cùng khó xử: “Không sao, không sao…”

Nét mày của Trình Trừng giãn ra, nhưng vẫn không chịu nhìn cậu chàng. Hạ Dã muốn nắm tay Trình Trừng làm nũng một chút nữa nhưng không dám, đành cúi đầu ủ rũ nói: “Tôi đi là được chứ gì? Cậu đừng giận, tối tôi gọi điện cho cậu, cậu nhất định phải nghe nhé! Nếu cậu không nghe, tôi sẽ, tôi sẽ gọi mãi!”

Đợi Hạ Dã đi rồi, Trình Trừng mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta cảm thấy có lỗi, và cũng đỏ mặt vì cơn giận lúc nãy: “Xin lỗi vì đã kéo cậu vào chuyện này, cậu ta, cậu ta có lẽ hơi nhiệt tình một chút, nhưng không có ác ý đâu.”

“Không sao đâu.” Đào Cư Nhiên kinh ngạc trước cách Hạ Dã thể hiện tình cảm của mình một cách nồng nhiệt như vậy, chẳng hề để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ như một người bình thường mà bộc bạch một cách lỗ mãng… Tình cảm của Hạ Dã dành cho Trình Trừng, cũng giống như tình cảm của cậu dành cho Tĩnh Như Phong, nhưng còn Trình Trừng thì sao, cậu ấy nhìn nhận tất cả những điều này như thế nào?

Thấy Trình Trừng thở dài, cậu đánh bạo hỏi: “Cậu ấy là bạn của cậu à? Cậu ấy, cậu ấy hình như thích cậu…” Cậu nuốt phần đuôi của câu nói vào trong, đầu gần như cúi gằm xuống ngực, trong bồn hoa trước mặt, một con bọ nhỏ đang quay cuồng bò qua lại giữa hai người rồi bị một cơn gió cuốn đi mất.

Trình Trừng chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Ờ… Trước đây tôi học ở trường Trung học số 3, Hạ Dã học cùng lớp với tôi, chúng tôi luôn là bạn cùng bàn.” Cậu ta nói một cách chậm rãi: “Cậu ấy có lẽ, có thể đối với tôi có chút, ờ - ý nghĩ khác thì phải…” Trình Trừng có chút không nói tiếp được nữa, câu chuyện tiếp theo có phần khó nói, và cậu ta với Đào Cư Nhiên cũng chưa thân đến mức có thể chia sẻ những câu chuyện này.

Cả hai đều im lặng, nhưng khi nhìn thấy gò má ửng hồng và hàng mi chớp chớp của Đào Cư Nhiên, chút không thoải mái trong lòng cậu ta bỗng tan thành mây khói.

“Chúng tôi vẫn luôn là bạn rất tốt, làm gì cũng có nhau, như hình với bóng. Tôi cũng không biết cậu ấy bị làm sao nữa, có một ngày đột nhiên phát điên...”

Tất cả bắt đầu như thế nào nhỉ? Trình Trừng nhớ lại, Tết năm lớp mười một, vì anh trai bận công tác ở nơi khác không về nhà được, cậu đã ra miền Bắc ăn Tết cùng anh, tính ra cũng không quá mười ngày. Trong khoảng thời gian đó, Hạ Dã ngày nào cũng gọi ba cuộc điện thoại để nói chuyện với cậu, nói những chuyện không đâu vào đâu như thời tiết miền Bắc khô hanh, họng cậu có đau không, mùa đông tuyết rơi cậu có lạnh không, bài tập nghỉ đông đã làm xong chưa, đương nhiên nói nhiều nhất vẫn là hỏi cậu khi nào về.

Anh trai Trình Triệt còn trêu cậu: “Một chàng trai cao to thế này sao lại dính người thế nhỉ?!”

Trình Trừng đoán rằng cậu ta có lẽ đã mắc chứng lo âu chia ly, khai giảng là sẽ khỏi thôi.

Trình Triệt gắp một đũa thịt cừu nhúng lẩu vào bát em trai: “Đây chẳng phải là bệnh của chó cưng sao?”

“Làm gì có? Trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ cũng mắc phải mà!”

Sự thật chứng minh, tuy Hạ Dã đã thoát khỏi trạng thái trẻ thơ được vài năm, nhưng lại cầm tinh con chó. Sau khi khai giảng không những không trở lại bình thường mà còn dính người hơn, đã từ một cái đuôi líu ríu biến thành kẹo mạch nha, dính trên người gỡ cũng không ra.

Đánh bóng thì muốn cậu ở dưới sân cổ vũ, về nhà thì đòi đi cùng (đường về nhà của họ hoàn toàn trái ngược), lúc rảnh rỗi thì cứ im lặng nhìn chằm chằm cậu. Tính cách cũng trở nên thất thường, sáng còn vui vẻ, chiều đã xị mặt ra đòi người dỗ dành, thật khiến người ta đau đầu. May mà Trình Trừng tính tình tốt, không thì đã tuyệt giao với cậu ta tám trăm lần rồi.

Họ vốn đã là bạn cùng bàn, giờ ngay cả đi vệ sinh cậu ta cũng đòi đi cùng, đứng bên cạnh huýt sáo, còn mạnh miệng lý sự rằng con gái đi cùng nhau được tại sao con trai lại không! Bị Trình Trừng mắng mấy lần thì cũng biết điều, đổi sang làm thủ môn, còn bị các bạn học đi ngang qua trêu chọc: “Sao thế? Sợ vợ mày rơi xuống hố à? Mày cũng không sợ thối sao!”

Hạ Dã cười mắng: “Mày mới rơi xuống hố! Vợ tao thơm lắm!”

Trình Trừng đã miễn nhiễm với đủ các loại xưng hô, dù cậu ta có gọi cậu là công chúa trời xanh hay lão gia Bạch Tuyết thì nội tâm cậu cũng không hề gợn sóng, cứ coi như cậu ta đang lên cơn điên. Thế là Hạ Dã lập tức đơn phương tuyên bố Trình Trừng là vợ của Hạ Dã, còn loan báo rộng rãi, nhận được lời chúc mừng của vô số anh em. Trình Trừng cứ coi như cậu ta đang chơi trò gia đình, nhưng cái dáng vẻ nhe hàm răng trắng bóng, vừa ngượng ngùng vừa vui mừng của cậu ta thì lại trông rất thật.