Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 46: Chúng ta phải đi tìm ý nghĩa giữa dòng người.



“Sau chuyện đó, cậu ấy không thèm để ý đến tớ nữa.”

“Rồi sao nữa?”

“Tớ đã xin lỗi cậu ấy, nhưng cậu ấy không chịu tha thứ, không nói chuyện với tớ, cả con người cũng hoàn toàn thay đổi… Là tớ đã làm tổn thương cậu ấy.”

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tề Lương Châu đã gầy đi cả một vòng, quầng mắt thâm lại, vẻ mặt mệt mỏi, dường như chẳng còn hứng thú với bất cứ điều gì. Vào lần thứ không biết bao nhiêu Đào Cư Nhiên cứng rắn lấy hết can đảm đến gần cố gắng cứu vãn, cậu ta mới nhướng mi, đặt cây bút đang xoay trên đầu ngón tay xuống cuốn vở: “Được thôi, tôi tha thứ cho cậu - chỉ cần cậu đồng ý không bao giờ tìm Hà Khiếu nữa!”

Gương mặt cậu ta lạnh lùng và xa lạ đến thế, tựa như một pho tượng Phật từ bi bỗng nhiên lộ ra pháp tướng phẫn nộ dữ tợn. Đào Cư Nhiên thấp thỏm không yên: “Nhưng A Khiếu là bạn thân nhất của tớ…”

“Đương nhiên rồi, cậu ta là bạn thân nhất của cậu mà.” Ánh mắt Tề Lương Châu sắc lẹm đâm về phía cậu: “Vậy còn tôi thì sao, tôi là cái gì? Tôi không phải là bạn của cậu sao? Tôi là người mà cậu có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào ư?” Cậu ta chất vấn, rồi khi thấy hai hàng nước mắt trượt dài trên gương mặt tái nhợt kia, cậu ta nhắm mắt lại, buông một câu: “Tôi và Hà Khiếu, cậu bắt buộc phải chọn một!”

“Cậu đương nhiên sẽ chọn Hà Khiếu rồi,” Tĩnh Như Phong chậm rãi nói. Đào Cư Nhiên cảm thấy trong lời nói của cậu ấy có một tầng ý nghĩa kỳ lạ mà cậu không thể nào hiểu được.

Giọng cậu trầm xuống: “Tớ đã không chọn, tớ đã bỏ chạy. Vốn dĩ tớ không hề muốn chọn, nhưng sự im lặng cũng là một câu trả lời. Tớ chỉ đang ép cậu ấy phải trở thành người chủ động từ bỏ, tớ thật sự là…” Cậu nhận ra mình đã ích kỷ và hèn hạ đến mức nào trong câu chuyện quá khứ này: cậu không dám đưa ra quyết định, không dám trở thành kẻ đầu sỏ bội bạc tình bạn, bèn giao quyền chủ động cho cậu ta, đó chẳng phải cũng là một tầng phản bội khác hay sao?

“Giá như tớ dũng cảm hơn một chút thì đã tốt rồi… Là tớ đã phụ lòng cậu ấy.” Tất cả mọi chuyện, nếu cậu không trốn tránh, không kháng cự, mà dũng cảm đối mặt, chủ động giải quyết, thì cho dù kết quả không tốt, có lẽ cũng sẽ bớt gây tổn thương cho người khác hơn chăng? Cậu khinh bỉ chính mình, có lẽ người như cậu, đáng bị xa lánh, đáng bị cô lập… tất cả đều là đáng đời.

Cậu nhớ lại ngày đầu tiên vào cấp ba, cậu bước vào lớp, nhìn thấy Tề Lương Châu đang được mọi người vây quanh - cậu ấy chỉ ngồi đó, lơ đãng nghe mọi người xung quanh nói cười, tiện tay nghịch mấy cuốn sách giáo khoa mới phát, giữa lúc nhàm chán tình cờ ngẩng đầu lên. Dưới ánh nhìn của cậu ấy, Đào Cư Nhiên đi về chỗ ngồi của mình, ánh mắt cậu ấy ánh lên niềm vui và sự tò mò, trong trẻo và ấm áp như ô cửa kính được nắng mai chiếu rọi phía sau…

Cậu tổng kết lại đoạn quá khứ này như một tội nhân nhận tội cúi đầu: “Là tớ có lỗi với cậu ấy, là tớ đã đẩy cậu ấy ra xa, tớ đã chọn A Khiếu, cậu ấy tức giận là phải. Trước đây cậu ấy rất hay cười, đều tại tớ cả…” Tại sao cậu ấy lại phụ giúp ở hiệu sách? Đang đi làm thêm ư? Cậu ấy cần tiền sao… Giá như cậu ấy có thể vui vẻ tự tại như trước kia thì tốt biết mấy, đều là do mình hại cậu ấy. Mình không thể tiếp tục hại Tĩnh Như Phong như vậy nữa…

“Cậu ta có áy náy không?”

“Hả?”

Tĩnh Như Phong nghiêng đầu: “Nếu cậu ta không vì lựa chọn Trần Nhân mà cảm thấy tội lỗi, thì cậu cũng chẳng cần phải áy náy vì đã chọn Hà Khiếu. Hà Khiếu là bạn nhiều năm của cậu, cậu đương nhiên sẽ đứng về phía cậu ta, đó không phải là chuyện đương nhiên sao? Bản thân cậu ta chẳng phải cũng ở trong tình cảnh tương tự hay sao? Tại sao cậu ta lại kỳ vọng cậu đưa ra một lựa chọn hoàn toàn trái ngược với mình? Thế chẳng phải rất nực cười ư?”

“Cậu ta không nên bắt cậu phải chọn. Hai người không có quan hệ trực tiếp gì với tai nạn đó, hoàn toàn có thể gạt bỏ hiềm khích để tiếp tục làm bạn. Rõ ràng biết cậu sẽ không chọn mình, nhưng lại cứ nhất quyết phải vạch rõ ranh giới, như vậy thì có nghĩa là gì?”

“Ừm…” Đào Cư Nhiên nhất thời không nói nên lời: “Cậu ấy chỉ là, chỉ là tức giận, tức giận vì tớ bảo vệ A Khiếu, người bị từ bỏ đương nhiên có thể đi trách móc…”

“Là cậu ta đã từ bỏ cậu, chứ không phải cậu từ bỏ cậu ta. Người cậu ta nên tức giận là chính mình… Có lẽ từ trước đến nay cậu ta vẫn luôn tự trách bản thân, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.” Tĩnh Như Phong không còn hứng thú với Tề Lương Châu nữa, tiếp tục hỏi: “Rồi sau đó thì sao?”

Đào Cư Nhiên có chút theo không kịp nhịp của Tĩnh Như Phong: “Rồi sau đó… không có gì nữa.”

Tĩnh Như Phong gợi ý: “Cậu ta có một người bạn, cũng học cùng lớp với hai người - Triệu Lam, có phải đã từng bắt nạt cậu, sau đó là Hà Khiếu đã giúp cậu.”

“Triệu Lam không phải là bạn của Tề Lương Châu, cậu ta chỉ thích chơi cùng Tề Lương Châu thôi, nhưng Tề Lương Châu không mấy để ý đến cậu ta. Sau này cậu ta làm một số chuyện quá đáng, A Khiếu đã đánh cậu ta một trận, rồi cậu ta nghỉ học bỏ đi… Đây đều là chuyện từ rất lâu rồi, đã qua cả rồi.” Đào Cư Nhiên không muốn nhắc đến chuyện này lắm, bởi vì nó chắc chắn sẽ phải nói đến những lời đồn đại vớ vẩn kia, cậu không chắc Tĩnh Như Phong đã nghe được bao nhiêu.

Tĩnh Như Phong không hỏi dồn nữa, chỉ dùng đôi mắt đen thẳm sâu lắng nhìn chằm chằm vào cậu, dường như muốn biết điều gì đó.

“Được, chuyện cũ không nói nữa, nói chuyện hiện tại đi. Trong lớp có người đồn thổi về cậu, hôm đó rõ ràng là cậu bị người ta đẩy xuống nước… Tại sao những chuyện này cậu không nói cho Hà Khiếu?”

Sắc mặt Đào Cư Nhiên trắng bệch, cậu ấy vẫn biết sao!? Những lời nói lộn xộn đó cậu ấy đều nghe thấy cả rồi!?

Cậu đột ngột đứng bật dậy, va mạnh vào bàn, đầu gối đau nhói khiến cậu lại ngã ngồi xuống ghế, trong mắt run run rẩy rẩy hai giọt lệ.

“Chậm thôi, có đụng trúng chỗ đau không? Để tôi xem nào...”

“Không có, không đau!” Đào Cư Nhiên hoảng hốt nhìn cậu ấy, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình, “Cậu, cậu đã nghe thấy gì?”

“Không có gì, chỉ là mấy lời không quan trọng thôi, toàn là nói nhảm…”

“Ồ…” Đào Cư Nhiên im lặng.

Tĩnh Như Phong vẫn cố chấp hỏi: “Tại sao không nói cho Hà Khiếu?”

Đào Cư Nhiên rầu rĩ đáp: “Tại sao phải nói cho cậu ấy chứ? Tớ không thể lúc nào cũng để A Khiếu đứng ra bênh vực mình được, cậu ấy cũng có những phiền não của riêng mình…”

“Tại sao lại không thể? Cậu và cậu ta, hai người không phải đang ở bên nhau sao?”

Đào Cư Nhiên toàn thân chấn động, không thể tin nổi đến tột cùng: “Không phải...” Mắt cậu nhanh chóng đong đầy nước mắt, một cơn đau còn dữ dội hơn cả đầu gối dâng lên trong lòng.

Ánh mắt của cậu khiến Tĩnh Như Phong hơi sững lại, nhưng cậu ấy vẫn cấp thiết muốn biết câu trả lời cho vấn đề này: “Hai người không phải là một đôi à?”

“Không phải!” Đào Cư Nhiên bẽ bàng quay mặt đi, chớp chớp mắt để ngăn dòng lệ, nức nở hít vào một hơi: “Không phải như cậu đã nghe đâu! Tớ và A Khiếu là bạn tốt, cậu ấy là người bạn duy nhất của tớ! Bọn tớ không phải như vậy! Tớ không nói cho cậu ấy là vì không muốn cậu ấy lo lắng cho tớ… Tớ, tớ cũng muốn bảo vệ A Khiếu, theo cách của riêng mình… Chúng tớ không phải như vậy, tớ không phải… tớ không phải…” Cậu càng nói càng đau lòng, tim như bị một cơn gió mạnh quật ngã, ngổn ngang một đống hoang tàn.

Tĩnh Như Phong nghiêng người tới, lòng bàn tay ấm áp nắm lấy vai cậu: “Xin lỗi, là tôi sai rồi...” Cậu ấy nói từng chữ một: “Mắt tôi mù rồi, tim cũng mù rồi.”

Đào Cư Nhiên ngơ ngác nhìn cậu ấy, mím môi, buồn bã mà tha thứ.

“Đừng giận, hay là đánh tôi một trận đi?”

“Tớ không giận…”

“Nhưng cậu không vui.” Tĩnh Như Phong nói: “Xin lỗi, tôi không có ý định dò hỏi chuyện riêng tư của cậu, chỉ là có một vài chuyện tôi muốn làm cho rõ. Bây giờ tôi không còn bất kỳ thắc mắc nào nữa.”

Cậu nhìn vào đôi mắt đã được nước mắt gột rửa của Đào Cư Nhiên, đôi mắt thường ánh lên vẻ rụt rè và nhút nhát; đôi mắt đáng thương và chậm chạp như của một con thú nhỏ; đôi mắt nhìn cậu đầy khao khát mà bi thương, bất lực mà đau khổ… đã khơi dậy trong cậu trăm ngàn suy tư và do dự, khiến cậu trở nên không còn giống chính mình.

Cậu đã tìm thấy thứ khiến cho linh hồn mình phải rung động. Sự xáo động sâu thẳm trong linh hồn ấy, còn đáng giá hơn hàng trăm hàng ngàn lần chấn động khi vượt qua đỉnh cao, đặt chân lên biển mây.

Sự cô độc là một khoảng hư vô vô tận, cậu tuyệt đối không thể để trái tim mình rơi vào đó.

Chúng ta giữa đất trời này, nhỏ bé như hạt bụi, sinh mệnh của chúng ta đối với thế giới này chẳng có ý nghĩa gì.

Chúng ta phải đi tìm ý nghĩa giữa dòng người.