Mùa đông ở Bồ Thành rất ngắn, cũng chưa từng có tuyết rơi. Với những thanh niên khỏe mạnh như Hà Khiếu, lúc lạnh nhất cũng chỉ mặc hai lớp áo. Ánh nắng mỏng và dịu dàng hơn so với mùa thu, một vầng mặt trời vàng óng nhỏ bé ẩn hiện trong những tầng mây. Hà Khiếu thích kiểu thời tiết này, cậu chàng mời Đào Cư Nhiên đến nhà tổ chức tiệc nướng để mừng sinh nhật.
Đào Cư Nhiên đến từ sớm, uống bát trứng rượu nếp do bà nội Hà nấu, bụng ấm hẳn lên, món ăn vặt nhà làm này từ khi bà ngoại mất cậu đã không còn được ăn nữa. Khoảng sân trong nhà đã trống đi quá nửa, đồ đạc cũ đều được dọn đi đưa đến trạm thu mua phế liệu. Bà nội Hà vẫn còn tiếc những món đồ cũ này, nhưng sân nhà mới quá nhỏ không để vừa, cuối cùng chỉ giữ lại chiếc ghế nằm của ông nội Hà. Bố Hà nói sau này sẽ đặt ở ban công để ngắm trăng. Bà nội Hà phiền muộn thở dài, những tòa nhà san sát nhau như thế, e rằng chỉ có thể nhìn thấy nhà bếp của người khác. Vì bố Hà đi lại không tiện, họ đã chọn hai căn hộ ở tầng một. Đào Cư Nhiên đã cùng Hà Khiếu đi xem nhà, tầng một được tặng thêm một khoảng sân, mảnh đất xanh to bằng lòng bàn tay, có thể trồng ít rau cỏ gì đó.
Bà nội Hà muốn đem cây dành dành ở nhà sang trồng, nhưng Hà Khiếu lại khăng khăng muốn nuôi một con chó lớn để trông nhà, cậu chàng nói mảnh đất đó vừa đủ để đặt chuồng chó, lại còn có thể trồng vài cây hành lá. Cậu chàng đã nghĩ kỹ rồi, tháng tư sẽ về quê ôm một con chó sói con, đợi đến tháng chín cậu chàng đi học đại học, chó cũng đã lớn, dạy dỗ cũng gần xong. Đến lúc đó bà nội đi chợ, mẹ đi dạo đều dắt chó theo, việc dắt chó đi dạo thì giao cho bố, tay ông khỏe có thể giữ chắc được.
“Tiền đền bù giải tỏa vừa về tài khoản là phải mua cho bố tớ chiếc xe lăn tốt nhất, đắt nhất, hàng nhập khẩu! Chó cũng phải dạy cho tốt, tuyệt đối không được lao lên lung tung!” Đào Cư Nhiên rất ủng hộ cậu chàng, cậu biết Hà Khiếu lo lắng mình đi học đại học không thể chăm sóc gia đình thường xuyên, nuôi một con chó ít nhất cũng có thể răn đe hàng xóm, đề phòng trộm cắp gì đó.
Tin tức về việc giải tỏa đã rộ lên từ hai năm trước, nhưng cứ mập mờ không rõ ràng. Một thời gian trước đột nhiên có thông báo, phương án vừa được đưa ra đã có người đến gõ cửa bàn chuyện bồi thường, hết nhà này đến nhà khác, ngày lễ cũng không nghỉ, nghe nói là trước Tết phải dọn sạch mặt bằng để kịp tiến độ công trình. Tốc độ ra quyết định của đám người trong tòa nhà hành chính luôn không theo kịp tốc độ phát triển của Bồ Thành, vì vậy làm gì cũng vội vội vàng vàng. Xây cầu cũng vậy, sửa đường cũng vậy, giải tỏa cũng thế.
Nhà Hà Khiếu là nhà riêng có sân, diện tích nhà và sân đều lớn, vốn có thể chọn sáu căn hộ, nhưng họ đã chọn hai căn hộ và một cửa hàng. Ngày bố Hà ký tên còn uống một chút rượu, hai ly đã say. Hà Khiếu lúc đó còn trêu bố mình, đến nửa đêm lại ôm Đào Cư Nhiên khóc nức nở: “Bố tớ trong lòng khổ lắm… Nếu như hai năm trước giải tỏa thì tốt biết bao, chân của bố có thể giữ được, mẹ cũng không bị sốc, mọi người đều khỏe mạnh…” Khi đó dù khó khăn, mệt mỏi đến đâu cậu chàng cũng không khóc, Đào Cư Nhiên biết trong lòng cậu chàng cũng khổ, bèn vỗ lưng cho đến khi cậu chàng ngủ thiếp đi.
Cây dành dành không thể dời đi, cũng không thể để lại cho đội thi công một nhát xẻng xúc chết. Đào Cư Nhiên cùng Hà Khiếu cẩn thận đào gốc rễ lên, đi chiếc xe điện nhỏ chở đến con đường xanh ven biển, tìm một khoảng đất trống trên ngọn núi gần đó để trồng. Thật ra Hà Khiếu muốn mang cây về quê trồng cạnh nhà thờ tổ, chỉ là không có xe nên không tiện, cậu chàng nén chặt đất rồi thề với cái cây: “Ven biển gió lớn, mày nhất định phải sống cho tốt nhé, đợi tao có xe nhất định sẽ mang mày đi!”
Giàn nướng được dùng lần cuối cùng, bố Hà vốn còn định sau này thuê một người phụ việc để tiếp tục kinh doanh đồ nướng, nhưng đã bị Hà Khiếu bác bỏ: “Cái cửa hàng đó cho thuê cũng đủ sống rồi, cần gì phải làm mấy cái này nữa, lỡ gặp phải người xấu thì sao?”
Bây giờ người làm chủ trong nhà là Hà Khiếu, bố Hà đành phải từ bỏ. Hà Khiếu ấn vai ông cười nói: “Sau này bố mẹ cứ xem TV, đi dạo, hưởng phúc là được rồi mà!”
Bà nội Hà liên tục lắc đầu: “Sao có thể không làm gì được chứ!”
“Sao lại không thể, đây là ông trời bù đắp cho chúng ta đó! Nhưng nếu bà thực sự không ngồi yên được thì cứ làm đồ thủ công, đan len đi, cũng đừng đem đi bán, cứ để hết cho con mặc!”
“Cái thằng bé này, áo len đan cho con con đã mặc bao giờ đâu?”
“Con không mặc thì Nhiên Nhiên có thể mặc mà, cậu ấy sợ lạnh!”
Đào Cư Nhiên bây giờ đang mặc chính chiếc áo do bà nội Hà đan, cụ vẫy tay với Đào Cư Nhiên: “Dì Huệ Tử chuẩn bị cho con một bộ ga giường màu xanh lá, đi xem có thích không… Ngoan nào, không khóc nhé, thi xong con chuyển đến ở cùng A Khiếu được không?”
Hai căn hộ đều đang được trang trí lại, một căn để dành cho Hà Khiếu sau này lập gia đình, họ cũng chuẩn bị một phòng cho Đào Cư Nhiên. Gia đình họ Hà nghe tin Đào Kính Quốc lấy đi số tiền bà ngoại để lại cho cậu đều tức không chịu được, định tìm cách giúp cậu, nhưng Hà Khiếu lại nói: “Thôi bỏ đi… Cứ coi như là mua đứt tình máu mủ, sau này Nhiên Nhiên cũng không cần phải phụng dưỡng, báo hiếu cho ông ta nữa, sống cũng tự tại hơn!”
Bố Hà không đồng tình: “Sao có thể mua đứt được? Về mặt pháp luật vẫn có nghĩa vụ cấp dưỡng mà!”
“Cứ coi như mua một sự thanh thản trong lòng đi, bố chẳng phải cũng biết, Nhiên Nhiên là người mềm lòng nhất! Nếu thực sự làm lỡ việc chữa bệnh của Đào Tinh Tinh, cậu ấy sao có thể yên lòng được? Dù sao sau này đi học đại học ở nơi khác, xa họ một chút, nghỉ đông nghỉ hè về thì ở với con!”
Khói than nghi ngút bốc lên, tan vào không trung, Đào Cư Nhiên bị nướng đến hơi nóng, bèn cởi một lớp áo ra tiếp tục lật sườn cừu. Hà Khiếu nhón một quả nho đưa vào miệng cậu: “Tiếc là thầy Từ không có ở đây… Cũng hơi nhớ thầy ấy thật!”
Vào lúc lạnh nhất ở Bồ Thành, Từ Hành đã đưa mẹ đến thành phố tỉnh, đó là nơi bà sinh ra. Hai người đi một người về, Từ Hành tuân theo di nguyện của mẹ, hợp táng bố mẹ dưới rặng tre rậm rạp trong khuôn viên trường Trung học số 1. Họ đã sống ở đây hơn nửa đời người, cũng nguyện được yên nghỉ tại đây, tiếp tục bảo vệ học sinh. Lo xong tang sự, Từ Hành trở về phương Bắc tiếp tục việc học, còn gửi cho Hà Khiếu và Đào Cư Nhiên mỗi người hai tấm bưu thiếp, động viên họ thi vào miền Bắc, Hà Khiếu chỉ biết tặc lưỡi: “Cái trường của thầy ấy, hai đứa bọn em cộng lại chỉ số IQ cũng không thi vào nổi!”
Nhắc đến Từ Hành, Hà Khiếu lại nhắc tới Tĩnh Như Phong: “Sao cậu ấy cũng đi mà không nói tiếng nào thế nhỉ, tuy tiếp xúc không nhiều nhưng tớ cũng khá thích cậu ấy… Lần đầu gặp, tớ còn không biết làm thế nào mà cậu ấy có thể ném cái cặp đi xa và chuẩn như vậy! Cậu ấy ném rổ chắc chắn rất cừ!”
Rất cừ, cậu ấy dường như chẳng có gì không giỏi, nhưng cậu ấy chưa bao giờ cố ý thể hiện, như thể những thứ đó hoàn toàn không đáng để nhắc đến, cậu ấy luôn lười biếng, nhưng cậu ấy lại dũng cảm, phóng khoáng như vậy, không vướng bận không do dự… Có lẽ cả đời này cậu cũng không thể trở thành người như cậu ấy. Cậu ấy rực rỡ đến thế, còn cậu lại cô đơn, hiu quạnh đến vậy. Giữa họ có sự khác biệt của mây và bùn, khoảng cách của mặt trời và mặt trăng.
Đào Cư Nhiên nghĩ đến lần đầu họ tiếp xúc, cậu ấy đưa cho cậu miếng băng cá nhân, cậu lén ngước mắt lên nhìn mặt cậu ấy, vội vàng bắt gặp đôi mắt đen láy của cậu ấy, trong đôi mắt ấy phản chiếu ánh nắng trong trẻo của buổi chiều thu, tựa như một ngôi sao lạnh lẽo giữa đêm đen - khiến cậu giật mình quay đi, trong lúc hoảng loạn làm xô bàn ghế kêu loảng xoảng. Tiếng động đó làm cậu rụt cổ nhắm mắt, lòng thấp thỏm đoán: Tại sao mình lại làm chuyện kỳ quặc như vậy? Mất mặt quá… Cậu ấy sẽ nghĩ gì đây? Cậu ấy hoàn toàn không quen mình mà!
Nhưng sau này Đào Cư Nhiên cảm thấy mất mặt trước cậu ấy cũng không có gì to tát, bởi vì cậu ấy chưa bao giờ chế giễu bất kỳ ai, cậu ấy là một người rất rất tốt… Phải bao lâu nữa mới có thể không nghĩ đến cậu ấy?
Bố Hà cười nói: “Tục ngữ có câu, thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, lại nói đời người nơi nào mà chẳng tương phùng. Bây giờ giao thông tiện lợi, thông tin liên lạc phát triển như vậy, sau này nhất định có cơ hội gặp lại, dù không gặp được, gọi điện thoại, nhắn tin WeChat trò chuyện cũng không phải là chuyện khó…”
Hà Khiếu đem thịt cừu nướng xong đặt lên bàn nhỏ, mời mọi người ăn: “Bố nói phải, nhưng một người ngầu như cậu ấy thì không giống người hay trò chuyện, hơn nữa cậu ấy còn ở tận Canada xa xôi, sau này cũng không chắc sẽ quay về, có lẽ cả đời này cũng không gặp lại được nữa…”
“Vậy cũng không sao, sau này các con sẽ gặp được nhiều người tốt hơn - bạn bè này, người yêu này, con cái này, tương lai nhất định sẽ rực rỡ hơn bây giờ!”
Sẽ không đâu - Đào Cư Nhiên trong lòng biết rõ, cậu sẽ không bao giờ gặp được một người như Tĩnh Như Phong nữa, và cậu cũng nhất định sẽ không thích ai khác, ngoài Tĩnh Như Phong ra cậu không cần bất kỳ ai khác.
Hà Khiếu nhai thịt cừu, mặt mày khổ sở nói: “Đúng là không sai! Sau này tệ đến đâu cũng không thể thảm hơn hồi lớp 12 được!”
Cứ thế nói cười, một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Hà Khiếu bưng ra chiếc bánh kem tự làm, nhìn Đào Cư Nhiên ước nguyện rồi thổi nến, dang tay ôm lấy cậu: “Chào mừng đến với thế giới của người lớn, tuy cũng chẳng khác gì mấy… Nhưng ngày mai nhất định sẽ tốt đẹp hơn!”
Từ nhà Hà Khiếu đi ra, hoàng hôn đang thiêu rụi nửa vầng trời gần đường chân trời thành một màu đỏ rực, những tòa nhà cao thấp trên mặt đất trông thật trầm mặc và u tối. Hai tòa nhà cao nhất đứng song song, mặt trời lặn chìm vào giữa, bị cắt thành hai luồng sáng màu vàng ấm, kéo dài vô tận. Hoàng hôn phủ lên những chiếc xe đang lao vun vút, những người đi đường vội vã một lớp màu mờ ảo. Hàng cây quế hoa trên vỉa hè như một dãy đồng hồ mặt trời, từ từ nghiêng về phía bóng đêm.
Đào Cư Nhiên trẻ con giẫm lên bóng của chúng, cho đến khi những bóng đen như thủy triều bao phủ cả con đường.
Cậu không biết nên đi đâu, cậu muốn bị gió cuốn đi, cuốn đến một nơi không có người. Có ánh nắng, hương hoa, và những con vật nhỏ đang chơi đùa trên bãi cỏ… Hoặc không có gì cả, có gió là đủ rồi, chỉ cần có gió ở bên cậu, ở đâu cũng được.
Dù sao đi đến đâu cũng ồn ào náo nhiệt, người vội về nhà và người vừa ra khỏi nhà va vào nhau, tiếng còi xe và tiếng ồn ào của mọi người va vào nhau, những ánh đèn đủ màu đỏ xanh nhấp nháy không ngừng va vào nhau, ngay cả trong những góc khuất cũng không ngớt sự náo nhiệt. Nhưng đi đến đâu cũng là một sự u tịch, khắp nơi là những hàng rào sắt đóng kín và những ngôi nhà cũ tối om; những con đường quanh co cuối cùng dẫn đến những bức tường rào gắn đầy mảnh kính sắc nhọn; gió và bóng tối ở khắp mọi nơi, lặng lẽ như đang che giấu một bí mật đáng sợ nào đó.
Đào Cư Nhiên kéo chặt áo, thu tay vào trong tay áo. Chiếc áo khoác không rộng, thế nên cả người cậu trông co ro và nhỏ bé. Cậu cảm thấy mình yếu đuối như một con mèo, phơi ra chiếc bụng mềm mại trước thế giới đầy nguy hiểm… Thôi thì cứ làm một con mèo vậy, một chú mèo tam thể nhỏ, nếu may mắn có thể được ai đó nhặt về nhà trong một đêm mưa.
Cậu ghét bản thân mình như thế này. Cậu thở dài, đưa tay ra, duỗi duỗi trong không khí lạnh lẽo, ưỡn ngực để trông mình mạnh mẽ hơn một chút.
Cậu quyết định sẽ đi thẳng về phía mặt trời lặn.