Thiếu Niên Trầm Lặng

Chương 59: Để cậu biết, có người đang nhớ cậu.



“Chuyện bố phẫu thuật đã nói với ông nội chưa?” Tĩnh Như Khê bưng ly socola nóng ngồi xuống ghế sofa, tiện tay lật giở một cuốn tạp chí. Ánh lửa ấm áp từ lò sưởi bên tường tỏa ra, hắt lên tấm rèm nhung những bóng ảnh màu đỏ sẫm.

“Là bố tự nói, hôm nay bố gọi video cho ông nội, ông giận lắm.” Tĩnh Như Hạc bắt chước y như thật: “Sao không đợi tao chết rồi hãy nói? Hay là đợi mày chết rồi mới nói cho ông già này biết? Phì - Phẫu thuật xong hết rồi mới nói! Lỡ có chuyện gì không hay đến mặt con trai lần cuối cũng không được gặp - Ông nội muốn qua đây, bị bố khuyên ngăn rồi.”

“Dù gì Tết cũng về nhà, chỉ còn một tháng nữa thôi, đến lúc đó sức khỏe bố cũng hồi phục kha khá rồi, cứ để ông nội đấm cho hai cái xả giận là được!” Tĩnh Như Khê nhìn sang Tĩnh Như Phong: “À đúng rồi, Tiểu Phong, khi nào em về? Trường học chắc vẫn chưa nghỉ đông nhỉ, hay là đợi Tết về cùng với bọn chị nhé?”

“Em không biết.”

“Hửm?”

“Em thích một người rồi.” Tĩnh Như Phong đặt điện thoại xuống, nhìn ra xa, ngoài cửa kính sát đất, trời đất một màu trắng xóa, những ngôi nhà, con đường và cánh rừng ở phía xa đều hóa thành những đường nét đen đủi với hình thù khác nhau.

Tĩnh Như Hạc hướng mặt về phía TV, đầu cũng không quay lại mà hỏi: “Ai thế? Có xinh không?”

“Tiểu Phong, cuối cùng em cũng thông suốt rồi à!” Tĩnh Như Khê “bộp” một tiếng gấp tạp chí lại, hào hứng hỏi: “Là ai vậy? Tụi chị có quen không? Không phải người quen chứ? Có phải gặp ở nhà không? Là bạn học của em à?!”

Tĩnh Như Phong lờ đi sự phấn khích của chị, nhàn nhạt nói: “Là con trai.”

“Hả? Khụ khụ...” Tĩnh Như Khê ho sặc sụa long trời lở đất, bọt socola bắn hết lên bàn trà, chị túm lấy Tĩnh Như Hạc lay lấy lay để, ra hiệu anh đừng chơi cái game vớ vẩn đó nữa!

Tĩnh Như Hạc cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Con trai à? Ai thế - có đẹp trai không?”

Tĩnh Như Khê vừa lau miệng vừa đảo mắt một vòng: “Anh có thể đừng hời hợt như thế được không?”

“Hời hợt chỗ nào? Sức hút nguyên thủy nhất giữa người với người chính là ngoại hình mà! Em dám nói ban đầu em đồng ý quen Henry không phải vì cậu ta đẹp trai à!?”

“Đương nhiên là không!” Đối diện với vẻ mặt “anh còn lạ gì mày” của Tĩnh Như Hạc, Tĩnh Như Khê không chịu thua: “Em đồng ý với anh ấy là vì anh ấy ngốc nghếch đơn thuần!”

“Cái đồ vịt chết cứng miệng! À đúng rồi, em đừng quên gửi lì xì cho Tống Lật đấy!”

“Tại sao em phải...”

Tĩnh Như Hạc đặt tay cầm chơi game xuống, ngồi bên cạnh Tĩnh Như Phong: “Bữa tiệc Giáng sinh năm ngoái họ cá cược xem khi nào em thoát ế, chỉ có Tống Lật có con mắt tinh đời, cược em là GAY!”

Tĩnh Như Khê bất bình nói: “Tống Lật cái con hủ nữ này, nhìn ai cũng ra GAY!” Chị gửi một bao lì xì qua rồi ném điện thoại đi: “Em ấy là người như thế nào? Mau kể cho bọn chị nghe đi!” Ánh lửa màu cam nhảy múa trong mắt chị.

Ánh lửa đó giống như hoàng hôn được ráng chiều đốt cháy, Tĩnh Như Phong đã từng thấy trong mắt Đào Cư Nhiên. Nhưng đó gần như chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua, bởi vì vừa chạm phải ánh mắt cậu, cậu ấy đã cụp mi xuống dập tắt tia lửa le lói đó, rồi khi ngẩng đầu lên lại là sự tĩnh lặng tựa ánh trăng.

“Cậu ấy không thích nói chuyện, có rất nhiều tâm sự. Cậu ấy cười lên… Cậu ấy không hay cười, nhưng cười lên rất đẹp…”

Lúc cậu ấy nói chuyện luôn vì ngại ngùng mà nuốt mất âm cuối, cậu ấy sợ bị người khác nghe thấy, như thể chỉ cần nói thêm một câu là tâm sự sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Cậu ấy cũng sợ bị nhìn thấy, cậu ấy cúi đầu cụp mắt giấu đi tất cả, như một cây trinh nữ. Cậu chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh, mềm mại của cậu ấy. Nếu cậu đưa tay xoa đầu cậu ấy, cậu ấy sẽ ngẩng cổ lên, ngơ ngác nhìn cậu, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Làn da cậu ấy bị ánh hoàng hôn nhuộm thành màu trắng phớt hồng, đôi mắt cũng được chiếu thành màu hổ phách, lặng lẽ dõi theo sau lưng cậu, như thể có tâm sự gì đó không dám nói ra.

Có gì mà không thể nói cho tôi biết chứ? Cậu rõ ràng biết rằng, tất cả những gì về cậu tôi đều muốn biết.

“Bọn em không nói chuyện nhiều… thậm chí còn không bằng những người bạn thân thiết. Thời gian chúng em ở bên nhau, sự im lặng còn nhiều hơn cả chuyện trò.”

Nhưng khi cậu nhìn vào mắt cậu ấy, dường như đã nghe cậu ấy nói rất nhiều lời. Cậu luôn có thể nhìn thấu nỗi buồn của cậu ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên - nỗi u sầu nhàn nhạt của ánh trăng, sự cô quạnh của cây ngô đồng lay động, và cả sự im lặng bao la của hoàng hôn, đó đều là Đào Cư Nhiên. Dù cậu ấy có che giấu thế nào cậu cũng có thể nhìn thấy, huống hồ cậu ấy úc nào cũng giấu không nổi.

Tĩnh Như Phong chưa bao giờ nhớ một người như thế này, khi đến gần mặt hồ lấp lánh, cậu lại nghĩ đến đôi mắt long lanh lệ của Đào Cư Nhiên. Hoàng hôn mỗi ngày đều đúng giờ buông xuống, và mỗi ngày cậu đều nhớ đến cậu ấy dưới ánh chiều tà. Khi gió thổi lá cây, khi những ngọn cỏ thon dài lướt qua mắt cá chân, khi hình bóng người hiện lên trên tấm kính… Vô số khoảnh khắc mỗi ngày, cậu đều đột ngột tách mình ra khỏi cuộc sống bận rộn, tạm dừng thời gian để lặng lẽ nhớ về cậu ấy.

Ban đầu cậu không cố tình nghĩ về Đào Cư Nhiên, vừa xuống máy bay cậu đã đến thẳng bệnh viện, cả gia đình đều túc trực ở đó, ai cũng mang vẻ mặt nặng nề cho đến khi ca phẫu thuật kết thúc. Những lúc đó cậu vẫn chưa nghĩ đến cậu ấy. Cho đến khi ánh đèn cảnh báo màu đỏ trong bệnh viện như một vũng máu loang trên sàn nhà, mùi thuốc khử trùng trong không khí làm cuống lưỡi đắng ngắt, điều đó khiến cậu nhớ đến những giọt nước mắt của cậu ấy. Cậu dường như trở lại đêm mưa đó, nhưng lần này, người ở bên cạnh cậu là Đào Cư Nhiên. Trong trí tưởng tượng của cậu, cậu ấy vẫn im lặng như mọi khi.

Chỉ cần nghĩ đến cậu ấy, thế giới dường như rời xa cậu. Vạn vật tĩnh lặng, cậu có thể nghe thấy tiếng nói từ linh hồn mình, nó đang kể lể về nỗi nhớ và cơn đau sinh ra từ nỗi nhớ.

“Cậu ấy là một người rất, rất tốt…” Cậu nhìn về phía lò sưởi đang cháy, hoàng hôn trong ngọn lửa chập chờn sáng tối: “Thật ra, em không hiểu rõ về cậu ấy.”

Tĩnh Như Khê ra vẻ đăm chiêu “ồ” một tiếng, rồi liếc mắt ra hiệu cho Tĩnh Như Hạc, ý là “em trai mình lún sâu rồi”.

Tĩnh Như Hạc khoác vai cậu, ra vẻ người từng trải: “Đôi khi người ta phải mất cả đời để hiểu một người khác, cho nên hiểu hay không hiểu cũng chẳng quan trọng… Tình yêu mà, chẳng phải là chuyện như thế sao, em nói có đúng không Tiểu Khê?” Vì không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, anh đành hất cằm về phía người thực sự từng trải.

Tĩnh Như Khê gật đầu qua loa: “Hả? Chắc là vậy, em cũng không thể nói là hiểu rõ về Henry, nhưng ít nhất em biết, ở bên anh ấy cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu, em tin anh ấy cũng vậy. Còn em thì sao? Em có cảm giác đó không?”

Tĩnh Như Phong im lặng một lúc, trên mặt bỗng thoáng hiện một nụ cười nhàn nhạt: “Cậu ấy khiến em đau lòng.”

Cậu cảm thấy một nỗi buồn, cậu không hiểu nỗi buồn này từ đâu mà đến.

“Ơ..?” Tĩnh Như Khê chép miệng: “Ngược luyến tàn tâm hả?”

Tĩnh Như Phong không tỏ ý kiến: “Em tỏ tình với cậu ấy, làm cậu ấy sợ chạy mất.”

Tĩnh Như Hạc nhìn vào khuôn mặt đẹp trai được thừa hưởng gen trội từ bố mẹ của cậu, vỗ mạnh vào lưng cậu: “Đừng buồn, người trong thiên hạ đâu chỉ có...”

“Anh im đi!” Tĩnh Như Khê dùng ánh mắt chặn họng anh, “Vậy giờ em nghĩ sao? Có muốn quay về tiếp tục theo đuổi em ấy không?”

“Em không biết.”

Tĩnh Như Hạc muốn nói lại thôi, Tĩnh Như Khê đấm anh một cái: Có gì thì nói nhanh lên!

“À này, anh thấy thế này, hình như có một vấn đề cần phải xác định trước, em ấy có thích con trai không?”

“Cậu ấy nói cậu ấy không muốn khác biệt với người khác…” Tĩnh Như Phong trầm ngâm: “Nhưng em nghĩ cậu ấy thích em.”

Cậu ấy nói xin lỗi, cậu ấy không dám nhìn cậu. Nhưng từ rất lâu trước đó, tâm sự của cậu ấy đã tràn ra từ đôi mắt phủ sương mờ ấy. Bắt đầu từ buổi sáng hôm đó, từ buổi hoàng hôn hôm đó… có lẽ là còn sớm hơn, từ khi cả hai đều chưa nhận ra. Cái tình cảm ngưỡng mộ mang theo sự khát khao, cái nhìn đăm đắm đầy u sầu, khi cậu phát hiện ra thì không thể nào làm ngơ được nữa. Cây ngô đồng biết là gió đang thổi nó, mặt đất biết là mặt trời đang chiếu rọi nó. Chúng không suy đoán, không nghi ngờ, chúng biết tất cả, chỉ là im lặng mà thôi.

“Quan niệm ở quê nhà có hơi bảo thủ… sau này hai đứa có thể đến các thành phố lớn hoặc ra nước ngoài, ở đó người ta cởi mở hơn, cũng không có vấn đề gì cả! Chị thấy đây không phải là trở ngại.”

“Em không muốn cậu ấy phải chịu điều tiếng, cậu ấy đã sống rất vất vả rồi. Em không muốn ép cậu ấy, em…” Cậu bước đến trước cửa kính sát đất, bầu trời đêm xanh thẳm bị tuyết chiếu rọi đến trắng lóa, một vầng trăng cô đơn gắn trên trời. Ánh trăng lặng lẽ lan tỏa xuống, rọi lên tấm rèm voan trắng, đổ bóng xuống mặt đất gợn sóng như nước.

Cậu ngắm nhìn ánh trăng, nghĩ về cậu thiếu niên lặng lẽ tựa vầng trăng kia. Cậu ấy tan ra dưới ánh trăng, toàn thân tỏa ra hơi lạnh trong trẻo. Chỉ có nước mắt là ấm nóng, rơi trên vai cậu, làm ướt lồng ngực cậu, thiêu đốt linh hồn cậu, gây ra một nỗi buồn triền miên, không sao xóa bỏ được.

Ai cũng là kẻ dị biệt, ai cũng cô đơn đến thế.

Con người thật nhỏ bé, tất cả những gì chúng ta sở hữu đều không đáng kể.

Cô đơn là một khoảng hư vô vô tận, đừng để mình lún sâu vào đó.

Tôi không thể làm vơi đi nỗi buồn của cậu, vì đó chính là nỗi buồn của tôi.

Bỗng nhiên, cậu dường như hiểu ra điều gì đó - cậu quay người lại, đối diện với anh chị mình, lòng bỗng nhiên thanh thản: “Em muốn quay về, em muốn ở bên cạnh cậu ấy.” Cậu không ai yêu, tôi không ai ở bên, chúng ta là một cặp trời sinh.

Tuyết phủ trắng đêm, những vì sao cô đơn lấp lánh, và mặt trăng chiếu rọi chúng. Ánh trăng và ánh sao soi chiếu lẫn nhau trong bóng tối vĩnh hằng, nhưng lại cách nhau hàng tỷ năm ánh sáng.

Mặt trăng à, mặt trăng ơi, người hãy chiếu rọi cả Đào Cư Nhiên nhé, xin hãy rọi một vệt sáng trong trẻo trước cửa sổ nhà cậu ấy. Để cậu ấy biết, có người đang nhớ cậu ấy.

Tĩnh Như Hạc chớp chớp mắt, cầm lại tay cầm chơi game tiếp tục chơi: “Anh đã biết Tiểu Phong không cần ai khai sáng cả, em ấy chuyện gì cũng có thể nghĩ thông suốt!”

Tĩnh Như Khê giơ ngón cái với anh, vui vẻ nói: “Em nóng lòng muốn gặp cậu nhóc này lắm rồi!”

Tĩnh Như Hạc đảo mắt một vòng: “Em đừng có dùng cái giọng bà già như thế được không?”

Tĩnh Như Khê bĩu môi, ánh mắt bỗng lướt qua cổ tay trống không của Tĩnh Như Phong: “Ê? Đồng hồ của em đâu? Em đã hứa với chị là không tháo ra mà!”

“Đồng hồ em tặng người khác rồi, em không cần định vị nữa.” Những khung cảnh kỳ vĩ kia đã không còn có thể lay động cậu nữa, cậu đã có thứ thực sự quan tâm, khiến cậu ngày nhớ đêm mong, tâm thần xao động.

Ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, gió bắc gào thét xoay vần nơi chân trời xa xôi. Tuyết rơi không tiếng động, bao phủ thế giới trong một màu tinh khôi, trong nhà lò sưởi cháy bừng bừng, phát ra những tiếng nổ lách tách trong tĩnh lặng, hương táo chua ngọt lan tỏa khắp các góc phòng.

Thế giới yên bình và tĩnh lặng, Tĩnh Như Phong ngắm nhìn trận tuyết rơi trắng trời: Cảnh này tình này, giá như có cậu ấy ở đây thì tốt biết mấy.