Thiếu Nữ Tỏa Sáng

Chương 1



[FULL] Thiếu Nữ Tỏa Sáng

Tác giả: Quất tử bì

Edit: Yêu Phi

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Bố mẹ ruột của tôi không cho tôi gọi họ là bố mẹ, bắt tôi phải gọi là chú dì.

Về sau, tôi thi đỗ Thanh Hoa.

Gặp ai họ cũng khoe: “Đây là con gái tôi…”

Tôi mỉm cười phản bác: “Chú dì à, không thể nhận bừa con cái được đâu.”

1

Trước khi khai giảng lớp 12, tôi bị mẹ đưa trở lại nhà họ Lý.

Qua cánh cửa phòng, tiếng của Lý Kiến Quốc và Trương Phân trong phòng khách vang lên rõ ràng.

"Lúc đầu đã nói rõ rồi, đưa tiền xong thì cô và con bé không còn liên quan gì đến nhà họ Lý nữa. Bây giờ cô đưa nó về đây là có ý gì?"

"Chúng tôi lo cho Thành Đống còn không xuể, lấy đâu ra sức mà chăm sóc nó?"

Giọng mẹ nghẹn ngào: "Con bé rất ngoan, dù sao cũng là con ruột của hai người, tôi chỉ có thể đưa nó về đây. Nếu không phải tôi bệnh rồi..."

Những lời sau đó không còn nghe rõ nữa.

Rất lâu sau, mẹ gõ cửa: "Phán Phán, mẹ đi đây."

Tôi siết chặt hai tay, không lên tiếng.

"Phán Phán..."

Bên ngoài gọi mấy lần, tôi vẫn im lặng.

Mẹ thở dài một tiếng thật nặng nề, tiếng bước chân xa dần, cửa lớn đóng lại.

Tôi bật dậy, lao nhanh ra ngoài. Mẹ vừa bước vào thang máy.

Tôi níu lấy ống tay áo sờn rách của bà: "Mẹ, con không đi học nữa. Con đi làm kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ..."

"Bốp!"

Tôi còn chưa nói hết câu, một cái tát đã giáng thẳng vào mặt.

Mẹ run rẩy, đôi mắt đỏ hoe: "Nếu con còn dám nói không đi học, mẹ sẽ đánh c.h.ế.t con ngay lập tức!"

"Con muốn cả đời vất vả như mẹ với bố con sao?"

"Mẹ..."

Mẹ ấn nút tầng một, đẩy tôi ra khỏi thang máy, giọng nghiêm khắc: "Đi đi! Không đỗ được trường đại học tốt thì đừng đến gặp mẹ, cũng đừng gọi mẹ là mẹ nữa!"

Khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, tôi thấy mẹ giơ tay lên, lau mạnh mắt mình.

Tôi lê bước nặng nề quay lại, phát hiện cửa nhà đã đóng chặt, vali hành lý của tôi nằm trơ trọi trước cửa.

Tôi gõ cửa liên tục suốt nửa phút, mãi mới có người mở.

Trương Phân trợn mắt: "Ồn ào cái gì, Thành Đống còn đang học trong phòng kìa."

"Gọi mẹ ngọt xớt như thế, cứ tưởng mày đi theo bà ta rồi chứ."

Tôi kéo hành lý vào nhà, bà ta mở cửa phòng chứa đồ: "Sau này mày ngủ ở đây, tự dọn dẹp đi."

Khi đang sắp xếp lại căn phòng, Lý Kiến Quốc bước vào.

Ông ta trông nghiêm chỉnh, có vẻ hòa nhã, khiến tôi thoáng nảy sinh chút hy vọng.

Nhưng ông ta nói: "Sau này gọi bọn tao là chú dì. Mày là con gái của một người anh em họ xa của tao, nhớ chưa?"

Tôi hất mạnh tấm vải phủ đầy bụi trong tay, bụi bay lên khiến ông ta ho sặc sụa.

Tôi lạnh lùng đáp: "Nhớ rồi."

Dọn dẹp xong, tôi mướt mồ hôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tắm rửa xong, khi định bỏ quần áo vào máy giặt, Trương Phân chặn lại: "Dơ c.h.ế.t đi được! Quần áo của mày, tự giặt tay."

"Còn nữa, tắm rửa đừng có lâu như vậy, phí nước."

Tôi tắm chưa đến mười phút. Trước đó, Lý Thành Đống tắm tận nửa tiếng.

Đêm hôm ấy, ánh trăng rọi vào chiếc giường xếp nhỏ bé của tôi lúc ba giờ sáng.

Tôi trở mình, liên tục nhắc nhở bản thân:

Lý Phán Phán, kỳ vọng càng ít, sẽ càng bớt đau lòng.

Họ không thương mày, vậy thì hãy tự thương lấy mình.

Tôi trễ một năm nhập học, hiện giờ học cùng cấp với Lý Thành Đống.

Lý Thành Đống học ở lớp trọng điểm, tôi thì vào lớp thường.

Tôi hoàn toàn lạc lõng với tập thể.

Bọn họ bàn luận về những nơi đã đi chơi trong kỳ nghỉ hè, những bộ phim đã xem, những lớp học thêm đã tham gia.

Còn tôi, kỳ nghỉ hè chỉ toàn làm việc nhà, đồng áng, và đưa mẹ ra vào bệnh viện hết lần này đến lần khác.

Lúc thầy Vương giới thiệu tôi với lớp còn nhấn mạnh: "Thành tích trước đây của bạn ấy rất tốt, mong các em hòa đồng với bạn."

Kết quả chỉ đổi lại những ánh mắt dửng dưng, chẳng mấy quan tâm.

Một bạn nam có mái tóc nhuộm xanh xám phía cuối lớp còn khẽ cười khẩy: "Thầy à, cái đầu gà này vào đây, đến đuôi phượng còn chẳng bằng.”

2

Trường cấp ba Châu Phổ tuy không phải trường trọng điểm của thành phố, nhưng cũng thuộc top đầu.

Còn trước đây, tôi học ở một trường cấp ba nhỏ ở huyện.

Thầy Vương trừng mắt nhìn cậu ấy: "Làm đuôi phượng khiến em tự hào lắm à?"

Bạn nam tóc xanh xám vậy mà lại mỉm cười vẫy tay với tôi: "Lại đây, cùng làm đuôi phượng với tôi."

Thầy Vương liếc qua một cái, ánh mắt thoáng do dự.

Tôi đến muộn, mọi người đã chọn xong bạn cùng bàn.

Bây giờ chỉ còn chỗ trống bên cạnh cậu ấy.

"Thế em cứ ngồi tạm đấy đi, đợi vài hôm nữa có kết quả kiểm tra đánh giá rồi đổi sau.

"Cố Yến không được bắt nạt bạn mới."

Thầy chủ nhiệm vừa đi, Cố Yến liền đá vào bàn tôi một cái: "Tắm nắng ở đâu mà đen tự nhiên thế…?"

"Tôi cũng muốn rám nắng một chút mà mãi không được."

Da cậu ấy rất trắng, không một chút tì vết.

Nhìn qua cũng biết là kiểu con nhà giàu lớn lên trong nhung lụa.

Tôi bình thản đáp: "Ra đồng gặt lúa, cấy mạ bị cháy nắng. Nếu cậu thích, một trăm tệ một ngày, hè năm sau tôi dẫn cậu đi trải nghiệm."

"Một trăm một ngày? Cũng rẻ đấy!" Cậu ấy vừa xoay bút vừa đáp bâng quơ.

Vài giây sau, đột nhiên nhận ra điều gì đó: "Khoan đã, tôi giúp cậu thu hoạch lúa mà còn phải trả tiền? Cậu lừa tôi à?"

Người ngốc tiền nhiều, không lừa cậu thì lừa ai?

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Cố Yến nheo mắt lại, trong mắt lóe lên chút nguy hiểm: "Đồ ma mới, gan to thật đấy, dám chơi cả tôi? Cậu có biết…"

Cậu ấy còn chưa nói hết, tôi đã lấy từ trong cặp ra một cái chai thủy tinh, vặn nắp rồi đưa qua: "Uống không?"

Cậu ấy nhăn mặt ghét bỏ: "Cái gì mà mùi lạ thế?"

"Trà thuốc tôi tự ngâm bằng rắn hổ mang, uống vào khỏe người."

Cố Yến nhìn tôi như thể đang nhìn sinh vật lạ: "Cậu… tự tay bắt rắn hổ mang?"

Tôi phấn khích hẳn: "Đúng thế! Cậu biết rắn hổ mang trông thế nào không? Dài dài, lạnh lạnh, trơn trơn. Lúc cắn người còn ngóc đầu lên rồi đột nhiên…"

Tôi giơ ngón tay chọc vào cánh tay Cố Yến một cái.