Cậu ấy giật nảy mình, rụt ngay người lại, đẩy tay tôi ra: "Tránh ra, tránh ra! Cậu mà còn động vào tôi nữa là không xong đâu!"
Tôi mím môi nhịn cười.
Thực ra đây chỉ là trà thảo mộc bình thường.
Quả nhiên, đám trẻ con thành phố có thể không sợ sói, hổ, báo,…
Nhưng muỗi, chuột, rắn, rết lại có thể dọa bọn họ xanh mặt.
Giờ nghỉ trưa, tôi đi ăn cơm.
Lúc quay lại, tình cờ nghe thấy lớp trưởng Trịnh Dĩnh đang bàn tán với mấy bạn nữ khác.
"Con bé mới đến vừa quê mùa vừa đen thui!"
"Dân quê mà, chẳng thế thì sao?"
"Mấy cậu nghĩ nó học giỏi thật không?"
"Trường huyện thì chất lượng giáo dục có bằng trường mình không? Hồi trước bên lớp 1 còn có một đứa thủ khoa huyện, giờ còn chẳng lọt nổi top 100 của khối."
"Chỉ là một con nhỏ nhà quê, thế mà còn dám lôi kéo Cố Yến."
…
3
Hôm nay tôi mặc chiếc áo phông màu hồng mà mẹ mới mua cho.
Da ngăm mà mặc hồng, đúng là thảm họa mà.
Nhưng chiếc áo này là mẹ chọn cho tôi, bà không biết phối đồ, chỉ nghĩ con gái thì phải mặc màu hồng mới đáng yêu.
Tôi hít sâu một hơi: Không cần để ý, cứ là chính mình thôi.
Ngày mai là kiểm tra xếp lớp, buổi tối Trương Phân làm mấy món ăn thịnh soạn.
Tôi thích ăn tôm, vừa gắp ba con thì bà ta đã chuyển đĩa tôm sang trước mặt Lý Thành Đống, trước mặt tôi chỉ còn lại một đĩa rau.
"Thành Đống, ăn nhiều vào, ngày mai thi cho tốt nhé."
Nói rồi, bà ta liếc tôi một cái: "Nghe nói trước đây thành tích của mày cũng tạm được, nhưng đây không phải huyện nhỏ. Thành Đống học rất giỏi, nếu có gì không hiểu thì…"
Lý Thành Đống lạnh nhạt cắt ngang: "Đừng có hỏi con, con không rảnh."
Trương Phân vội vàng cười xuề xòa: "Mẹ cũng có ý đó, sao có thể để nó làm phiền con được chứ. Ăn xong thì mau đi học đi, còn mày, Lý Phán Phán, lát nữa rửa bát."
Tôi ăn qua loa vài miếng rồi vào kho chứa đồ.
Trương Phân vừa đập cửa vừa mắng chửi.
Tôi nhất quyết không ra: "Mai tôi cũng phải thi."
"Cái đầu óc ngu si đó, ôn hay không cũng thế thôi, dù sao cũng đội sổ…"
Vẫn là Lý Thành Đống mất kiên nhẫn quát: "Ồn c.h.ế.t đi được, còn để người ta học không hả?"
Lúc này bà ta mới im miệng.
Tôi vốn rất tự tin với bản thân.
Nhưng khi nhận đề thi, tôi lại bắt đầu căng thẳng.
Đề ở đây linh hoạt và đa dạng hơn nhiều, trọng tâm cũng khác so với những gì tôi từng thi trước kia.
Còn có vài câu rõ ràng là vượt quá chương trình.
Lý Thành Đống thì lại rất tự tin, vì hè vừa rồi Trương Phân đã thuê gia sư một kèm một cho cậu ta, cậu ta đã học trước không ít.
Theo quy định, thứ hai sẽ có kết quả.
Sáng sớm, Lý Kiến Quốc đưa Lý Thành Đống đến trường, tiện thể muốn cho tôi đi nhờ.
Nhưng Lý Thành Đống trực tiếp khóa cửa xe: "Quê mùa c.h.ế.t đi được, con không muốn để bạn bè hiểu lầm là có quan hệ với nó."
Cuối cùng tôi phải đi xe buýt.
Đến cổng lớp, tôi gặp Trịnh Dĩnh.
Nụ cười của cô ta mang theo chút chế giễu: "Lát nữa có điểm rồi, Lý Phán Phán, chắc cậu thi tốt lắm nhỉ!"
"Cũng tạm."
Hai ngày nay tôi cũng quan sát chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trịnh Dĩnh thù địch với tôi phần lớn là vì thích Cố Yến.
Cô ta nhướn mày, cười khẩy: "Vậy thì tôi chờ xem."
Đầu giờ sáng, thầy Vương bước vào với bảng điểm và bảng xếp hạng.
Tôi vẫn chưa hài lòng với số điểm này, nên mặt cũng chẳng có mấy biểu cảm.
Hết tiết, có bạn đến hỏi bài Trịnh Dĩnh.
Cô ta lạnh giọng mỉa mai: "Sau này đừng hỏi tôi, đi hỏi thủ khoa của lớp đi, nó giỏi hơn tớ nhiều."
"Không nghe thầy Vương khen nó hết lời à?"
Vài bạn nữ lập tức vây quanh an ủi, bảo lần sau cô ta nhất định sẽ lấy lại vị trí.
Giọng họ không nhỏ, đến mức Cố Yến bực mình đạp mạnh vào bàn: "Ồn c.h.ế.t đi được, làm phiền giấc ngủ của tôi."
Cả lớp lập tức im re.
Cậu ấy trừng mắt nhìn tôi, sau đó gục đầu xuống ngủ tiếp.
Vừa rồi… chắc không phải là ra mặt giúp tôi đâu nhỉ?
Tan học về nhà, Trương Phân làm một bàn đầy món ngon.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Bà ta gắp ba con bào ngư và hai cái đùi gà vào bát Lý Thành Đống, cẩn thận hỏi: "Có điểm rồi nhỉ, thi thế nào con?"
"Cũng ổn, 603 điểm."
Mặt Trương Phân rạng rỡ: "Hơn 600 rồi à? Tốt quá! Xem ra gia sư hè này không uổng phí.
"Chỉ cần giữ vững phong độ, chắc chắn đỗ 211."
Tôi vừa gắp một cái cánh gà, bà ta lập tức tỏ vẻ ghét bỏ: "Thành Đống được 603, còn mày chỉ biết ăn.”
"Con gái mà ăn lắm thế, béo c.h.ế.t đi được. Với cái điểm số đó của mày…"
Tôi vừa ăn vừa ngắt lời bà ta: "Tôi được 605."
"605 thì có gì mà…"
Bà ta đột nhiên im bặt, sắc mặt đầy vẻ nghi hoặc: "Mày vừa nói mày được bao nhiêu?"
5
Tôi nhả xương ra, phát âm rõ ràng: "605! Hơn nó hai điểm."
Ba người bọn họ đều sững sờ.
Với khả năng tiếp nhận kém thế này, e là sau này cằm cũng rơi luôn mất.