"Cậu sợ người khác giành mất vị trí đội sổ của cậu à?"
Cậu ấy không vui nhìn tôi: "Đồ vô lương tâm, tôi lo cho cậu đấy. Cậu đã nỗ lực như vậy, tôi sợ cậu không đạt được điều mình mong muốn, lại càng sợ cậu đạt được điều mình mong muốn."
Nói gì mà như chơi chữ vậy.
Ngay khoảnh khắc này, tôi lại bình tĩnh hơn: "Tôi đã cố hết sức rồi, lần này không được thì còn lần sau. Tôi còn rất nhiều cơ hội."
Cố Yến định nói tiếp, nhưng thầy Vương đã liếc sang: "Cố Yến, em đang nói gì đó?"
Cố Yến lười biếng đáp: "Em sợ người ta giành mất vị trí đội sổ của em."
Thầy Vương suýt nữa tức đến bốc khói: "Không ai tranh danh hiệu đó với em đâu!"
Cố Yến cười cợt nhả.
Thầy Vương hít một hơi sâu, đổi sang nụ cười ôn hòa: "Lần này điểm trung bình của lớp mình ở mức bình thường, nhưng có một vài bạn làm bài khá tốt."
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Trịnh Dĩnh tràn đầy mong chờ nhìn thầy.
Thầy Vương bắt được tín hiệu của cô ta, thở dài: "Trịnh Dĩnh, lần này em bị tụt khá nhiều, chỉ đứng thứ mười trong lớp. Phải tập trung học hành hơn."
Trịnh Dĩnh như bị sét đánh trúng.
Cô ta lẩm bẩm: "Rõ ràng em làm bài không tệ mà…"
Thầy Vương mỉm cười nhìn sang tôi: "Thầy muốn tuyên dương bạn Lý Phán Phán. Dù bị cảm nhưng vẫn kiên trì đi thi, hơn nữa còn đạt được thành tích rất tốt."
Cố Yến còn sốt ruột hơn tôi: "Cậu ấy đứng thứ mấy ạ?"
Tôi căng thẳng đến mức siết c.h.ặ.t t.a.y cậu ấy.
Cố Yến cười nhạo: "Vừa nãy còn ra vẻ bình thản, hóa ra đều là diễn."
Nói thế, nhưng cậu ấy lại chìa cánh tay ra gần tôi hơn.
Thầy Vương chậm rãi thông báo: "Lần này, em ấy đứng thứ 38 toàn khối.”
"Cũng là người đứng đầu trong các lớp thường."
Tảng đá treo lơ lửng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Lúc này tôi mới phát hiện, cánh tay Cố Yến đã đỏ cả lên.
Cậu ấy nhìn tôi cười: "Chúc mừng cậu, được như ý nguyện rồi."
Thầy Vương nói với cả lớp một tràng dài về sự kiên trì sẽ mang lại chiến thắng, nỗ lực sẽ được đền đáp…
Ánh mắt của mọi người nhìn tôi đã khác hẳn.
Tôi rất quen với ánh mắt này. Trước kia, khi còn học ở trường trung học số một dưới huyện, những người trong lớp cũng từng nhìn tôi như vậy.
Chỉ có Trịnh Dĩnh, ánh mắt cô ta oán độc đến mức khiến tôi có cảm giác cô ta muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Sau giờ tự học buổi sáng, thầy Vương gọi tôi vào văn phòng.
"Em là một hạt giống tốt, ý của nhà trường là em nên nhanh chóng chuyển lên lớp 1."
Tôi nhướng mày.
Lớp 1… Đó chẳng phải là lớp của Lý Thành Đống sao?
Tôi bỗng dưng rất mong đợi.
10
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thầy Vương, cảm ơn thầy, sau này…"
Thầy Vương vỗ vai tôi: "Thầy cũng dạy vật lý lớp 1, duyên thầy trò của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.”
"Thu dọn đồ đi, thầy đã nói với bên đó rồi.”
"Lý Phán Phán, thầy tin đây mới chỉ là khởi đầu của em. Cố lên!"
Về khoản truyền động lực, thầy Vương đúng là cao thủ.
Quay lại lớp, không thấy Cố Yến đâu.
Tôi thu dọn xong đồ đạc, để lại một tờ giấy trên bàn cậu ấy: "Cảm ơn cậu, giờ tôi đến lớp 1 rồi. Hẹn ngày tái ngộ."
Bước ra khỏi lớp với chồng sách trên tay, vừa hay đụng mặt Trịnh Dĩnh.
Cô ta đầy căm hận trừng tôi: "Đừng tưởng lên lớp 1 thì cậu đã thắng. Lần sau tôi nhất định sẽ đạp cậu xuống!"
Tôi cười: "Được thôi, đừng để đến lúc thi đại học rồi mà tôi vẫn chưa thấy cậu lên được."
Mặt Trịnh Dĩnh đỏ bừng vì tức giận.
Tôi lướt qua cô ta, bước lên cầu thang.
Tầng năm cao chót vót chính là nơi có lớp trọng điểm.
Thầy Tống chủ nhiệm lớp 1 đang nghe điện thoại, ra hiệu bảo tôi đứng đợi trước cửa lớp.
Tôi vừa đi đến cửa, liền chạm mặt Lý Thành Đống đi ra từ trong lớp.
Sắc mặt cậu ta vốn đã khó coi, nhìn thấy tôi lại càng cứng đờ.
Cậu ta nghiến răng: "Mày đến đây làm gì? Không phải đã nói rồi sao, ở trường chúng ta xem như không quen biết nhau."
Tôi mỉm cười: "Câu này nên để tôi nói mới đúng."
"Mày có ý gì?"
Tôi còn chưa kịp trả lời, thầy Tống đã tới.
Ông cau mày quát: "Lý Thành Đống, sắp vào lớp rồi, em đi đâu đấy?"
Vừa thấy thầy, Lý Thành Đống liền cụp đuôi như chuột gặp mèo.
Thầy Tống quay sang tôi, giọng dịu hơn nhiều: "Lý Phán Phán, em vào đi."
Bầu không khí học tập của lớp 1 căng thẳng hơn hẳn lớp 8.
Thầy Tống đập bàn mấy cái, cả lớp mới rời mắt khỏi đống bài tập.
"Thông báo với các em, bạn Lý Phán Phán là thủ khoa lớp thường, từ giờ sẽ là bạn cùng lớp với chúng ta."
Lý Thành Đống không dám tin, mắt trợn to: "Không thể nào!"
Sắc mặt thầy Tống trầm xuống: "Lý Phán Phán đứng thứ 38 toàn khối, hơn nữa còn thi trong lúc bị cảm.”
"Còn em… Cùng là họ Lý, lại còn nhận điều kiện giảng dạy tốt nhất của trường, vậy mà thua bạn tận 40 điểm. Em còn mặt mũi mà nghi ngờ sao?"
Lý Thành Đống cứng đờ, tức đến cực điểm.
Nhưng cậu ta không có gan cãi lại thầy Tống.
Thầy đảo mắt nhìn quanh lớp: "Thế này đi, em ngồi xuống phía sau, nhường chỗ cho Lý Phán Phán."
Lý Thành Đống trợn trừng mắt: "Thầy Tống…"
Thầy lạnh mặt: "Không phục thì lần sau thi cao hơn bạn đi.”
"Lớp 12 chính là như vậy, chỉ có điểm số mới quyết định tất cả."
Sau vài giây im lặng, cậu ta bắt đầu kéo bàn di chuyển.
Tôi ôm sách bước tới, mỉm cười với cậu ta: "Nhanh lên, sắp vào học rồi."
11
Gân xanh trên cổ Lý Thành Đống nổi rõ.
Tôi hạ giọng: "Cậu xem, đến mức này rồi mà tôi vẫn thắng cậu đấy."
Cả người cậu ta run lên vì tức giận, đôi mắt đỏ ngầu, đầy tơ máu.