Thiếu Nữ Tỏa Sáng

Chương 4



Chỉ mấy tháng sau, ông đột ngột qua đời vì bệnh nặng.

Đây là món quà cuối cùng ông để lại cho tôi.

Sau này, ông vĩnh viễn không thể tặng tôi thêm bất cứ thứ gì nữa.

Hoa xuân, lá hạ, quả thu, tuyết đông… Mọi cảnh sắc của thế gian này, tôi đều không thể chia sẻ cùng ông thêm lần nào được nữa.

Tôi tức đến mức cả người run rẩy, gầm lên: "Lý Thành Đống, cậu cố ý!"

Trương Phân và Lý Kiến Quốc đều chạy ra.

Trương Phân thản nhiên: "Bị ngâm thì bị ngâm thôi, chỉ là một cái điện thoại nát. Học sinh cấp ba vốn không nên dùng điện thoại…"

Cãi nhau cũng vô ích.

Tôi lập tức xỏ giày, lao ra ngoài.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi nhất định phải sửa được nó.

Chắc chắn phải sửa được.

Tôi tìm suốt ba cửa hàng sửa chữa.

"Chiếc Honor 7 này cũ quá rồi, bị đào thải từ lâu rồi."

"Không có linh kiện thay thế đâu, dữ liệu trong máy cũng không lấy lại được."

"Sao em không lưu lên cloud?"



Ngoài trời bắt đầu mưa.

Những hạt mưa thu tí tách rơi xuống người tôi, cái lạnh len lỏi qua từng lỗ chân lông, thấm vào tận tim.

Tôi cầm chặt điện thoại, đi qua từng con hẻm nhỏ.

Không có.

Không tìm thấy tiệm sửa chữa nào cả.

Người thành phố đều có tiền, điện thoại hỏng chắc chẳng ai sửa, cứ thế mua cái mới thôi.

Ánh đèn đường vàng vọt kéo bóng tôi dài lê thê trên mặt đất.

Tôi ôm lấy đầu gối, từ từ co người lại, lặng lẽ bật khóc.

Bố ơi, con xin lỗi.

Lần đó, con không kịp về để gặp bố lần cuối.

Con cũng không thể ở lại chăm sóc mẹ.

Giờ đây, ngay cả chiếc điện thoại bố tặng, con cũng làm hỏng mất rồi…

Đường phố đêm khuya yên ắng.

Chỉ có tiếng động cơ xe máy gầm rú vang dội như sấm sét, át đi tiếng khóc khe khẽ của tôi.

Tiếng sấm ấy dừng lại ngay bên cạnh tôi.

Một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên: "Lý Phán Phán?"

8

Tôi cuộn người lại, không nhúc nhích.

Một bàn tay mạnh mẽ chộp lấy đầu tôi, kéo lên. Qua màn nước mắt lờ mờ, tôi nhìn thấy đôi mắt hẹp dài của Cố Yến.

Nước mưa theo đuôi tóc xám xanh của cậu ấy, tí tách rơi xuống chóp mũi tôi.

Cố Yến bực bội vò tóc, quát lớn: "Lý Phán Phán, cậu bị điên à? Mười một giờ đêm rồi còn ngồi đây khóc.”

"Cậu có biết ngay đối diện là công trường, trong đó có mấy trăm người không?"

Nước mắt tôi lăn dài: "Điện thoại tôi… bị hỏng rồi… không sửa được nữa… là điện thoại bố tôi tặng…"

Cố Yên cau chặt mày, giật lấy chiếc điện thoại từ tay tôi: "Chỉ là một cái đồ bỏ đi thôi mà?"

"Không phải đồ bỏ!"

"Được rồi, được rồi, là báu vật vô giá!" Cậu ấy kéo tôi đứng dậy: "Tiểu tổ tông, bây giờ tôi đưa cậu về, điện thoại này, tôi sửa cho cậu!"

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y cậu ta: "Thật không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cố Yến tôi chưa bao giờ nuốt lời!"

Cậu ấy đưa tôi về tận dưới nhà.

Tôi đứng trên ban công vẫy tay với cậu ấy, đến khi tiếng động cơ xe máy gầm rú xa dần.

Cả người tôi ướt sũng, đành phải đi tắm lại.

Nhưng chưa kịp gội xong, nước lạnh ngắt.

Tôi vội vã mặc quần áo, ra ngoài xem thử, thì thấy bình nước nóng trong bếp đã bị tắt.

Lý Thành Đống ung dung đi từ trong phòng ra, rót nước uống.

Tôi quấn chặt chăn, đứng trong bóng tối, mỉm cười nhìn cậu ta: "Lý Thành Đống, cậu liên tục gây khó dễ cho tôi… là vì sợ đúng không?”

"Sợ dù có dốc hết sức, cậu vẫn sẽ thua tôi!”

"Cứ yên tâm đi, dù cậu có dùng đủ mọi thủ đoạn, tôi vẫn thắng cậu. Cứ chờ mà xem."

Sáng hôm sau, vừa thức dậy, tôi đã thấy hoa mắt chống mặt.

Tôi lên cơn sốt rồi.

Nhưng tôi vẫn cố gắng đến trường thi.

Tôi và Trịnh Dĩnh thi chung một phòng.

Nhìn sắc mặt tôi, cô ta bụm miệng cười khẩy: "Sao lại bất cẩn thế, bị ốm ngay lúc này.”

"Không phải là tự tay dâng suất vào lớp trọng điểm cho người khác sao?"

Tôi không để ý đến lời châm chọc của cô ta, vừa ra sức uống nước nóng vừa làm bài.

Tôi không dám uống thuốc, vì chỉ cần uống vào, đầu óc sẽ u mê.

Nghiến răng chịu đựng, tôi hoàn thành xong môn thi cuối cùng.

Vừa ra khỏi phòng thi, tôi đã thấy Cố Yến dựa lưng vào cột hành lang, tay xoay xoay chiếc Honor 7 của tôi.

Thấy tôi, cậu ấy hất cằm đầy kiêu ngạo: "Đã bảo rồi, trên đời này không có điện thoại nào mà anh Yến đấy không sửa được!"

Tôi vui đến mức m.á.u dồn lên đỉnh đầu, lập tức nhào tới lấy điện thoại.

Nhưng còn chưa chạm vào được, trước mắt tôi bỗng tối sầm.

Tôi ngất đi.

Khi mở mắt ra, tôi thấy ngay khuôn mặt đen thui như đáy nồi của Cố Yến.

Cậu ấy lạnh lùng châm chọc:

"Lý Phán Phán, cậu giỏi lắm!

"Ngất ngay trong lòng tôi giữa thanh thiên bạch nhật, vì muốn bám lấy tôi mà sẵn sàng sốt cao không uống thuốc luôn hả? Đúng là chơi lớn ghê!"



Tôi vươn tay kéo ống tay áo cậu ấy, giọng khàn đặc: "Cố Yến, tôi đói quá. Tôi muốn ăn sườn kho tàu, thịt kho tàu, cá chua ngọt… cậu mua giúp tôi với…"

Trước đó sốt cao nên chẳng thèm ăn chút nào, nhưng bây giờ khỏe hơn rồi, tôi cảm giác có thể ăn hết cả một con bò.

Cố Yến đứng phắt dậy, đá mạnh vào chân giường: "Ông đây thiếu nợ cậu chắc? Còn đòi ăn thịt nữa hả?

"Cháo đi, đừng mơ mộng!"

Sau khi truyền nước và uống thuốc đúng giờ, hai ngày sau tôi đã khỏe hẳn, vừa đúng thứ hai.

Cũng là lúc công bố kết quả thi giữa kỳ.

Sáng sớm, tôi và Lý Thành Đống một trước một sau ra khỏi nhà.

Cậu ta cố ý đứng đợi ở đầu ngõ.

Ánh nắng ban mai chiếu xuống gương mặt mỉm cười đầy u ám của cậu ta: "Mày bệnh thành ra thế này, tao không tin mày có thể thi tốt.

"Cá ươn trong mương thì mãi mãi không thể lật mình đâu."

Vào lớp, Trịnh Dĩnh lại châm chọc: "Xem ra lần này cậu không có cửa vào lớp trọng điểm rồi.”

"Không sao cả, thất vọng nhiều lần rồi sẽ quen thôi.”

"Cứ ngoan ngoãn ở lại lớp 8đi, đó mới là nơi cậu nên thuộc về."

Có lẽ tất cả mọi người đều biết tôi đi thi khi đang sốt, nên ai cũng mang ánh mắt "cô ta hết hy vọng rồi" để nhìn tôi.

Sáng thu rực rỡ, tôi nheo mắt nhìn về phía mặt trời.