Những khoảng thời gian người khác nghỉ trưa, tôi đều cắm đầu vào làm đề.
Tôi không ngừng rèn giũa, bù đắp từng điểm yếu của mình.
Những lời gièm pha và ác ý xung quanh, tôi đều mặc kệ.
Lý Thành Đống cũng vậy, thậm chí còn thức khuya hơn tôi. Ngày nào quầng thâm dưới mắt cậu ấy cũng thâm sì.
Chúng tôi đều đang cắn răng gồng mình.
Rất nhanh, kỳ thi tháng đã đến.
Đêm trước kỳ thi, tôi đi ngủ lúc 11 giờ, đèn phòng Lý Thành Đống vẫn sáng.
Hai ngày thi, tôi dốc hết sức lực.
Kết thúc kỳ thi, tôi ngủ bù một giấc thật sâu, cả ngày không động đến sách vở.
Chỉ cuộn mình trong căn phòng cũ kỹ, lặng lẽ nhìn những áng mây mùa thu trôi ngang trời.
Những năm trước, vào khoảng thời gian này, lúa đã đến mùa thu hoạch.
Mẹ ơi, hãy chờ con thêm chút nữa.
Chờ con thi đỗ đại học, con nhất định sẽ giúp mẹ.
14
Thứ Hai, kết quả được công bố.
Sáng sớm, thầy Tống hớn hở bước vào lớp.
Thầy tươi cười: "Lần này lớp chúng ta thi rất tốt. Trong top 10 toàn khối, lớp ta chiếm 5 người, hơn nữa… thủ khoa cũng ở lớp chúng ta!"
Thầy dừng lại, khiến ai nấy đều hồi hộp chờ đợi.
Ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về hai học sinh đứng đầu trước đó.
Không ngờ, thầy lại cười, gọi tên tôi:
"Lý Phán Phán đứng nhất toàn khối, hơn người đứng hai tận 10 điểm. Thành tích này rất đáng nể!"
Càng lên top đầu, khoảng cách giữa các vị trí càng sít sao.
Chênh lệch một điểm đã có thể kéo giãn vài bậc.
Chênh lệch mười điểm? Đó là một khoảng cách rất lớn.
Cả lớp sửng sốt nhìn tôi.
Rõ ràng kỳ trước tôi còn đứng thứ 38 toàn khối.
Trước đó nữa, tôi thậm chí còn không lọt nổi top 100.
Thật ra tôi cũng rất xúc động, vô thức quay đầu đi chỗ khác.
Khi nhìn thấy mấy nốt mụn trên mặt bạn cùng bàn, tôi bỗng bật cười.
Cậu ấy không phải Cố Yến.
Niềm vui này, tôi lại chẳng có ai để chia sẻ cùng.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Suốt một tháng qua, Lý Thành Đống gần như vùi đầu vào học tập, trừ lúc ăn cơm.
Đáng tiếc, trời chẳng chiều lòng người.
Cậu ta thi tệ thảm.
545 điểm.
Thua tôi hơn 100 điểm, đứng bét lớp chọn.
Thầy Tống không nể nang gì, sau giờ tự học liền gõ bàn cậu ta: "Quy định là quy định. Em chuyển sang lớp 7 đi."
Tôi quay lại, nhướng mày nhìn Lý Thành Đống.
Tay của cậu ta siết chặt, mặt mày đỏ bừng.
Thầy Tống vừa rời đi, Lý Thành Đống liền đá mạnh vào bàn, khiến sách vở rơi vãi khắp nơi.
"Lý Phán Phán, mày đừng có quá đáng!"
Cả lớp đồng loạt nhìn sang.
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, đã có một giọng nói trêu chọc vang lên từ cửa: "Cô ấy đánh cậu, hay sỉ nhục cậu sao?"
Tôi quay lại, thấy Cố Yến.
Cậu ấy khoanh tay, tựa lưng vào khung cửa một cách lười biếng, nhưng câu nói lại khiến người khác tức điên: "À, tôi hiểu rồi. Cô ấy thông minh quá, khiến cậu trông ngu ngốc hơn, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Lý Thành Đống tức đến đỏ mặt: "Dù sao tôi cũng thi cao điểm hơn cậu!"
Cố Yến cười, quay sang nhìn tôi: "Lý Phán Phán thông minh hơn tôi, chăm chỉ hơn tôi, tôi công nhận điều đó."
"Nhưng cậu thì không."
Lý Thành Đống run lên bần bật.
Bảo Lý Thành Đống thừa nhận mình kém hơn tôi, thà g.i.ế.c cậu ta còn dễ chịu hơn.
Nhìn cậu ta như vậy, tôi lại thấy thoải mái hơn: "Không sao cả. Thời gian sẽ chứng minh tất cả."
Đây là điểm xuất phát của tôi.
Từ nay về sau, tôi sẽ càng tiến xa hơn.
Còn đây là điểm xuất phát của Lý Thành Đống.
Từ nay về sau, cậu ta sẽ trượt dài xuống dốc.
Lý Thành Đống rời đi, bóng lưng vừa u ám vừa giận dữ.
Cả lớp chẳng ai lên tiếng an ủi, đủ thấy nhân duyên của cậu ta tệ đến mức nào.
Cố Yến vẫn ở đó.
Cậu ấy tựa người vào lan can hành lang, gió thổi tung mái tóc xanh đậm, làm lộ ra đường nét khuôn mặt tinh tế đẹp đẽ.
"Cậu tìm tôi có chuyện gì?"
Cậu ấy ném cho tôi một hộp sữa: "Chúc mừng cậu, thủ khoa."
"Chỉ vậy thôi?"
Cậu ấy nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt như nhuốm màu của gió thu, ấm áp mà dịu dàng: “Sợ cậu vui quá mà không có ai chia sẻ."
15
Trong lòng như bị nhét thứ gì đó vào, một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Tôi là một người ngoài cuộc.
Dù có leo lên cao đến đâu trong ngôi trường này, mỗi sớm tinh mơ và mỗi đêm khuya, tôi vẫn là một người cô đơn.
Tôi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy: "Cố Yến, hay là cố gắng học hành đi, sau này cùng tôi lên Bắc Kinh?"
Hàng mi dài che khuất đôi mắt sâu thẳm kia, giọng nói cũng nhẹ như gió thoảng: "Tôi không đi được đâu."
Tôi ghé sát lại: "Lấy hết tiền trong người cậu ra đi."
Cậu ấy sững lại một chút, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Tổng cộng hơn năm trăm tệ.
Tôi đưa tay lục lọi, nhặt ra năm đồng xu lẻ: "Đây là toàn bộ gia tài của tôi.”
"Cậu nói họ không yêu cậu, nhưng cậu chưa từng thiếu thốn gì cả.”
"Cậu nhìn tôi mà xem…”
"Cuộc đời là của chính mình, tuổi trẻ cũng không thể quay lại.”
"Dùng tương lai của bản thân để đánh cược, dù thắng tạm thời thì có ích gì đâu."
Tôi nhìn sâu vào mắt cậu ấy: "Cố Yến, cùng tôi lên Bắc Kinh đi.
"Bắc Kinh rộng lớn như vậy, một đứa nhà quê chưa từng biết thế giới như tôi, đến đó chắc chắn sẽ bị người ta cười chê.”
"Nhưng nếu có cậu, tôi sẽ không sợ nữa."
Cố Yến nhìn tôi rất lâu, bỗng nhiên giơ tay xoa đầu tôi, cười rạng rỡ: "Được, tôi sẽ suy nghĩ nghiêm túc."
Chuông vào học vang lên.
Lúc bước vào lớp, tôi vô thức quay đầu lại, thấy Cố Yến lười biếng đi xuống lầu.
Bóng lưng cậu ấy, có lẽ chưa bao giờ trông rạng rỡ và cuốn hút đến thế.
Tối hôm đó, về đến nhà, dù Trương Phân và Lý Kiến Quốc chẳng muốn quan tâm, tôi vẫn không nhịn được mà lớn tiếng thông báo tin mình đứng nhất toàn khối.
Tất nhiên, tôi cũng tiện thể nói luôn chuyện Lý Thành Đống bị đẩy xuống lớp thường.