Nhìn bọn họ nháo nhào tức giận, tôi hả hê đến mức no bụng rồi.
Hôm sau, tinh thần sảng khoái đến lớp, tôi chợt ngạc nhiên khi thấy Cố Yến đang ngồi ở hàng cuối của lớp chọn.
Tôi suýt tưởng mình đi nhầm lớp.
Cậu ấy chép miệng với tôi: "Sức mạnh của đồng tiền!"
Vừa tan học, cậu ấy đã cầm một xấp bài tập, đặt trước mặt tôi: "Cái này, giảng cho tôi đi."
Hả...
Xem cái thái độ dửng dưng này kìa!
Cậu ấy thò tay vào túi, lấy ra một viên Ferrero Rocher: "Mau lên, anh đây thời gian có hạn."
Cậu ấy thực sự bắt đầu học hành nghiêm túc.
Giờ ra chơi, không hỏi bài tôi thì cũng chạy đi tìm giáo viên.
Khiến mấy thầy cô giảng dạy sợ hãi không thôi.
Thầy Vương còn lén hỏi tôi: "Cố Yến bị đả kích gì à?"
Nhưng phần đông vẫn chờ xem trò cười của cậu ấy.
Lớp chọn toàn học sinh tinh anh của trường, trình độ của cậu ấy kém xa, muốn bắt kịp không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng tôi vẫn luôn động viên cậu ấy, tin tưởng cậu ấy.
Thực ra, không chỉ với cậu ấy, ngay cả người đứng nhất toàn khối như tôi vẫn có người không phục.
Không ít người đang chờ đến cuối kỳ để đạp tôi xuống.
Lý Thành Đống ngày càng nóng nảy, mỗi lần làm không ra đều phát cáu trong phòng, ném ly, đá ghế.
Có lần, Trương Phân rón rén nói: "Hay là… đi hỏi chị con xem?"
16
Cậu ta lập tức gào lên: "Biến đi! Con đấy không phải chị con!"
Đông đến, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Trương Phân bắt đầu cho quần áo của tôi vào máy giặt, còn đặt món mặn trước mặt tôi.
Đến Giáng Sinh, bà ta thậm chí đưa tôi một chiếc áo lông vũ màu hồng: "Đặc biệt mua cho con đấy, thử xem nào."
Chiếc áo rất ấm, cũng khá hợp với màu da tôi hiện tại.
Chỉ tiếc rằng, sự ấm áp này đến quá muộn.
Kỳ thi cuối kỳ đến rồi.
Lần này là kỳ thi liên quận, có tổng cộng mười lăm trường trung học tham gia.
Mô phỏng theo quy trình thi đại học.
Đêm trước kỳ thi, tôi kiểm tra lại toàn bộ đồ dùng học tập.
Nhưng sáng hôm sau, khi bước vào phòng thi, tôi phát hiện bút chì và bút nước của mình đã bị ai đó tráo đổi.
Thủ đoạn bẩn thỉu thật.
May mắn là tôi thi cùng phòng với Cố Yến.
Học sinh cá biệt thường mang nhiều đồ, túi bút của cậu ấy đầy ắp.
Trong lúc làm bài, tôi liếc sang Cố Yến, thấy cậu ấy đang viết một cách nghiêm túc lạ thường.
Ánh mặt trời chiếu lên góc nghiêng của cậu ấy, sáng sủa và điển trai vô cùng.
Cả phòng thi chỉ có tiếng bút sột soạt lướt trên giấy.
Có lẽ, đây chính là âm thanh của tuổi trẻ đang dần trôi qua.
Lớp 12 không có kỳ nghỉ đông thực sự.
Chúng tôi chỉ được nghỉ ba ngày rồi phải quay lại trường ôn tập.
Kết quả kỳ thi cuối kỳ cũng có rồi.
Lần này thi cùng chúng tôi còn có hai trường trọng điểm của thành phố.
Trường Trung học Châu Phổ vốn không có lợi thế trong nhóm này.
Thầy Tống trông cực kỳ nghiêm túc, cả lớp đều căng thẳng theo.
Chắc là điểm không tốt lắm.
Quả nhiên, thầy vừa mở miệng liền nói: "Lý Phán Phán, đứng lên. Lần này em làm tôi rất thất vọng."
17
Tim tôi khựng lại một nhịp.
Rõ ràng tôi cảm thấy mình làm bài khá ổn, hầu hết đều giải được mà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cả lớp nhìn về phía tôi với đủ loại ánh mắt khác nhau.
Không ít trong số đó mang theo sự hả hê.
Lòng người vốn dĩ phức tạp.
Tôi leo lên quá nhanh, luôn có kẻ đỏ mắt.
Chỉ có Cố Yến là thực sự lo lắng.
Thầy Tống thở ra một hơi thật dài: "Em đứng nhì toàn quận, chỉ kém người đứng nhất có ba điểm, sao không cố gắng leo lên thêm chút nữa?"
"Cái gì?"
Thầy Tống lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười: "Kỳ thi liên quận lần này, em đứng thứ hai.”
"Trong gần mười nghìn thí sinh, em đứng thứ hai. Em rất giỏi, hãy tiếp tục cố gắng nhé."
Cố Yến cười đến híp mắt, vỗ tay bôm bốp.
Cả lớp cũng dần hưởng ứng, tiếng vỗ tay vang lên ngày một lớn.
Thầy Tống cảm thán: "Mới nửa năm, Lý Phán Phán đã có bước tiến lớn như vậy, các em phải cảm thấy phấn chấn mới đúng.”
"Bạn ấy làm được, các em cũng có thể làm được.”
"Ngoài bạn ấy ra, bạn học Cố Yến cũng tiến bộ rất nhiều, lần này đạt 520 điểm."
Với lớp chọn thì điểm này chẳng có gì đáng nói.
Nhưng với Cố Yến, đúng là tiến bộ thần tốc.
Sau giờ tự học buổi sáng, cậu ấy đi đến bên tôi.
"Chúc mừng cậu, Lý Phán Phán."
"Tôi cũng chúc mừng cậu, Cố Yến."
Lý Thành Đống lần này lại làm bài tệ, chỉ được 519 điểm.
Thậm chí còn kém hơn Cố Yến một điểm.
Tâm lý cậu ta hoàn toàn sụp đổ.
Cậu ta xông vào phòng tôi, xé nát bài thi của tôi thành từng mảnh.
Không sao cả.
Những đề đó tôi đều đã giải được, xé thì xé thôi.
Cậu ta thậm chí không còn tư cách làm đối thủ của tôi nữa, chẳng đáng để tôi lãng phí thời gian.
Tết sắp đến rồi.
Tôi rất muốn về với mẹ.
Nhưng bà không chịu.
"Đây là cái Tết đầu tiên con quay lại nhà họ Lý, phải ở lại cùng họ.”
"Mẹ đã nói rồi, nếu con không đỗ vào một trường đại học tốt, thì đừng về gặp mẹ."
Trương Phân mua giày và quần áo cho tôi trên Taobao.
Lý Kiến Quốc cho tôi hai trăm tệ tiền lì xì.
Có lẽ, bọn họ đã bắt đầu chấp nhận tôi một chút.
Nhưng thực tế nhanh chóng tát thẳng vào mặt tôi.
Tối ba mươi, tôi gọi video cho mẹ, lên bàn ăn trễ một chút.
Lý Thành Đống lập tức nổi trận lôi đình, mỉa mai lạnh lùng: "Thi được hạng nhì quận, giờ cả nhà phải đợi nó ăn cơm chắc?”
"Bố, mẹ, có nó rồi, sau này hai người cũng không cần đứa con trai này nữa chứ gì?"
Nói xong, cậu ta định đạp cửa xông ra ngoài.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Lý Kiến Quốc và Trương Phân vội vàng kéo cậu ta lại, dịu giọng dỗ dành.
Trương Phân nắm lấy tôi, lôi ra cửa, thẳng tay đẩy ra ngoài: "Ra ngoài dạo đi, đợi em trai con hết giận rồi hẵng vào."
Cạch!
Cánh cửa đóng sầm trước mặt tôi.
Đêm Giao thừa, tôi bị đuổi ra khỏi nhà.
Điện thoại không mang theo.
Áo khoác dày cũng không mặc.
Xa xa, pháo hoa nở rộ trên bầu trời.
Từng nhà từng hộ vang lên tiếng cười nói vui vẻ.
Chỉ có tôi, chân đi dép lê, đứng tách biệt giữa sự phồn hoa rực rỡ ấy.