Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 11



Hai bên phòng cỏ bị kéo căng như bản đồ chiến sự:

Bên trái: Kunigami chỉnh lại cài đặt "ánh sáng dịu nhẹ", nhạc ru ngủ, bình nước ấm từ cây phong năng lượng.

Bên phải: Raichi dựng hẳn trạm cứu hộ mini, trang bị lều chống cháy, mô hình xe cứu thương và chỗ ngồi chống sốc.

Ở giữa, Yoichi bé nhỏ vẫn mặc bộ đồ lính cứu hộ, đôi tai rũ xuống, mắt tròn xoe ngơ ngác.

Cậu quay trái, thấy Kunigami đang siết nắm tay, gân nổi trên trán.

Cậu quay phải, thấy Raichi đang giơ bảng "BÉ NÊN NGỦ TRONG VÙNG AN TOÀN TIÊU CHUẨN CHÁY NỔ".

Gió hologram thổi qua làm bộ lông bé thỏ bay nhẹ.

"Pi...?"  Yoichi rụt tai.

Mặt bầu bĩnh bắt đầu méo.

Đôi mắt xanh trong veo lấp lánh nước.

Hai chân trước run run.

Rồi...

"Piiiiiiiiiii—!!"

Một tiếng khóc thỏ bật ra.

Âm thanh mềm như bọt sữa... nhưng xoáy thẳng vào tim cả hai người đàn ông.

⚠️ [Tình trạng cảm xúc: Thú cưng tổn thương – Giảm tín nhiệm tổng thể] ⚠️

⚠️ [YÊU CẦU CAN THIỆP HỆ THỐNG: DỪNG XUNG ĐỘT] ⚠️

Kunigami: "Yoichi?!"

Raichi: "Ê! Đừng khóc! Đừng khóc mà!"

Hai người đồng loạt lao tới.

Nhưng bé thỏ—không chạy, không né.

Chỉ dùng hai chân trước nhỏ xíu, vươn lên... ôm một bên chân Kunigami.

Rồi...

Quay người, dụi mặt vào chân Raichi.

"Pi... pi... pi..." – tiếng khóc nhỏ dần, xen lẫn tiếng nấc.

Một cái ôm gộp.

Dù chẳng nói nên lời, chẳng biết diễn giải cảm xúc... bé thỏ vẫn đang cố nói:

"Đừng cãi nhau nữa. Em thương cả hai."

Nhưng chỉ phát ra âm thanh pi pi pi như làm nũng.

Kunigami sững người. Cảm giác như ai đó vừa rút hết năng lượng chiến đấu khỏi anh.

Raichi ngồi bệt xuống, chớp mắt liên tục: 

"Cậu ấy... đang làm vậy thật hả?"

Yoichi vẫn dụi qua dụi lại, nước mắt dính vào cả ống quần bảo hộ lẫn thắt lưng quân phục ảo.

Mèo trắng Meo Meo 001 xuất hiện trên giao diện:

🧠 [PHÂN TÍCH DỮ LIỆU CẢM XÚC THÚ CƯNG]

💕 [Tình cảm: Rối loạn nhẹ – Dùng hành vi tiếp xúc để dàn hòa]

🌈 [Mức gắn bó hiện tại: >80% với cả hai người chơi]

Meo Meo vừa lau mồ hôi vừa bấm bảng điều khiển:

"Thôi mấy ông ơi... ai làm bé khóc là tôi report hệ thống đấy..."

Kunigami cúi xuống, nhẹ tay xoa đầu bé thỏ:

"...Xin lỗi. Anh... không nên lớn tiếng."

Raichi xoa nhẹ lưng Yoichi, mặt đỏ ửng:

"Tôi cũng... xin lỗi. Tại tôi cứ tưởng ông là NPC muốn bắt thỏ..."

Kunigami liếc: "Tôi mà là NPC là ông no đấm từ nãy rồi."

"Ồ?"  Raichi nhướn mày "Thử xem?"

Yoichi: "PIIIIIIIIIIII—!!"

Cả hai im bặt.

"Chúng ta... làm hòa đi."  Kunigami thở ra, chìa tay.

Raichi chớp mắt.

Gật đầu.

Nắm tay.

Yoichi ngước nhìn cả hai, đôi mắt vẫn long lanh nước.

Cậu ngồi xuống, dang hai chân trước ra, ôm lấy cả hai người đàn ông (dù chỉ là ôm... đến gấu quần).

Kunigami và Raichi nhìn nhau.

Cùng bật cười.

Raichi: "Hòa bình ký kết bằng... một cái ôm của thỏ. Kỳ quặc thật."

Kunigami: "Nhưng... hiệu quả."

....

Kunigami và Raichi, hai ông 'bố' bất đắc dĩ, vừa ký kết ngừng bắn tạm thời. Bé thỏ Yoichi ngoan ngoãn ngồi giữa hai người, lưng tựa vào Kunigami, chân trước đặt lên đầu gối Raichi, mắt lim dim chuẩn bị ngủ trưa.

Cảnh tượng yên bình kéo dài đúng... 38 giây.

Rồi...

📶📶📶

⚠️ KÍCH HOẠT TÍN HIỆU PHÁ VỠ BẢO MẬT GIAO DIỆN ⚠️

⚠️ ĐỘT NHẬP DỮ LIỆU NGOÀI CHO PHÉP – NGUỒN GỐC KHÔNG RÕ RÀNG ⚠️

💥 BÙM! 💥

Không gian hologram chớp lóe – rồi xoẹt!

Một quả cầu dữ liệu xoay tít đáp xuống giữa phòng cỏ như meteor rơi.

Kunigami bật dậy: "Cái gì nữa?!"

Raichi thủ thế: "Thỏ đâu?!"

Yoichi: "Pi?!"

Từ quả cầu dữ liệu tỏa sáng... hai thân ảnh bật ra như pháo sáng.

Người thứ nhất—tóc đen, ánh vàng lấp lánh, mặc đồ đua, văng ra rồi trượt một vòng trên cỏ.

Người thứ hai—tóc đỏ dài phấp phới như dải lụa, trang phục thời trang lấp lánh, tiếp đất bằng một cú xoay ballet... rồi té ngửa.

[TÁCH]

"BÉ THỎ ƠIIIIIIIIIIIIII!!!"

"YOICHI CƯNG~ HYOMA TỚI RỒI ĐÂY~~!!"

Bachira Meguru bật dậy như zombie đội mồ, lao thẳng đến bé thỏ như tên lửa.

Chigiri Hyoma phủi váy, chỉnh tóc, rồi cũng lao tới—và đạp thẳng lên Bachira vừa ngã.

Bé thỏ vừa ngơ ngác định chớp mắt thì đã bị hai người lao tới... ôm trọn từ hai bên.

Yoichi: "Pi—?"

Kunigami: "Cái—?!"

Raichi: "TỤI NÀO ĐÂY?!"

Meo Meo 001 bật chế độ "tránh đạn", trốn vào góc giao diện:

"TÔI KHÔNG THẤY GÌ, KHÔNG NGHE GÌ... CÁC ANH CỨ TỰ GIẢI QUYẾT ĐI NHA!!"

Bachira cười tít mắt, ôm bé thỏ xoay xoay như cái chong chóng:

"Nhớ tôi không~? Bé thỏ hôm qua còn nghe tôi hát Bachira ngủ trưa~ pi pi ru pi~ nè!"

Một giọng nói lạnh lạnh vang lên từ bên cạnh:

"Tránh ra."

Bachira chớp mắt, quay đầu lại—và thấy một người tóc đỏ dài, mắt đỏ rực như ngọc ruby được cắt gọt tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp đến nỗi có thể thắng giải truyền hình chỉ bằng ánh nhìn.

Chigiri Hyoma đang tiến lại, sải bước tao nhã nhưng sát khí ngùn ngụt. Anh cau mày, lướt mắt qua bé thỏ một lượt, rồi khựng lại.

Mi mắt giật nhẹ.

Bé thỏ—không mặc bộ thủy thủ đáng yêu do anh thiết kế hôm trước.

Thay vào đó là một bộ đồng phục lính cứu hộ màu cam đỏ rực rỡ, có logo "JINGO" in bên vai. Mũ bảo hộ nhỏ xíu, ống tay áo gấp gọn, phía sau còn có hình trái tim... đang cháy.

Trái tim Chigiri cũng đang cháy.

Một nhịp.

Hai nhịp.

Ba nhịp.

Chigiri hít một hơi, cố giữ giọng điềm tĩnh như thường:

"Tôi không biết cậu là ai..." ánh mắt liếc Bachira

"nhưng Yoichi từng mặc đồ tôi thiết kế. Và cái khuy áo hình trái tim hoa hồng đó là bản quyền của tôi."

Bachira chớp mắt:

"Hở? Cậu là ai vậy? Quản lý thời trang NPC à?"

"...Tôi là người chơi."

"Ủa vậy hả, tui tưởng NPC cao cấp... vì tóc đỏ dữ vậy..."

Chigiri nhếch môi: "Còn tôi tưởng cậu là bug hình ảnh vì cách ôm thỏ của cậu nhìn... quá mức phản cảm."

Kunigami và Raichi: "..."

Anh dừng lại, nhìn chằm chằm vào logo JINGO trên bộ đồ mới.

Giọng trầm xuống như đá nghiền:

"...Còn cái này thì là gì?"

Raichi huýt sáo nhỏ, khoanh tay: "Tôi đặt làm riêng. Mất tận 2.000 tinh hạch. Mũ còn chống va đập."

Chigiri quay mặt lại, cười nhẹ—nhưng ánh mắt thì lạnh hơn khí nitro:

"Đừng chạm lung tung."

Raichi cau mày ngồi xuống, kéo bé thỏ vào lòng như gấu giữ kho báu, mắt ánh lên tia cảnh giác khi nhìn hai "người lạ" vừa phá cửa xông vào không gian chăm sóc.

"...Hai cậu là ai?"

Kunigami khoanh tay, hừ một tiếng rồi liếc sang Bachira, người vừa mới vượt ngục thành công và đang ôm bé thỏ xoay như chong chóng.

"Cậu ấy,"  Kunigami chỉ vào Bachira, giọng nặng trịch 

"Là tên 'đồng nuôi' đầu tiên bị buộc ghép cặp với tôi."

Rồi anh quay sang Chigiri – người đang cẩn thận vuốt tóc, dáng điệu như minh tinh bước ra từ sàn catwalk – nhíu mày:

"Còn cậu là ai?"

Chigiri nở nụ cười tao nhã:

"Tôi là người thiết kế bộ đồ đầu tiên cho bé thỏ."

Anh liếc nhẹ qua bộ đồ cứu hộ Yoichi đang mặc, ánh mắt thoáng tối lại. 

"...Tôi tưởng ít nhất hôm nay bé còn mặc trang phục do tôi làm."

Raichi nhíu mày, tay siết nhẹ bé thỏ: "Mặc đồ cứu hộ đẹp hơn, an toàn hơn."

Chigiri liếc sang, giọng vẫn mềm như nhung nhưng lạnh như tuyết:

"Đẹp là một chuyện, thẩm mỹ là chuyện khác. Cậu hiểu không?"

Raichi nhướng mày, đang định nói gì thì Kunigami chen ngang, bực dọc bật bảng điều khiển hologram lên:

"Đây, hệ thống tự kích hoạt 'Chế Độ Chăm Sóc Chung' từ lúc tôi và Bachira tranh quyền chăm thỏ. Giờ có thêm cậu và... cậu nữa."

Raichi nhìn bảng thông báo sáng rực chữ đỏ:

[Chế Độ Chăm Sóc Chung: Kích hoạt – Thành viên hiện tại: 4 người]

Anh đứng bật dậy, gần như gào lên:

"TỨ ĐẠI GIAI ĐOẠN CHIẾM THỎ?!"

Bachira cười híp mắt, bé thỏ vẫn ôm trong tay, má cọ má:

"Dễ hiểu mà~ Ai cũng mê thỏ cưng. Mê là phải~"

Chigiri thong thả chêm vào, vẫn vuốt tóc và nhìn Raichi bằng ánh mắt khinh bạc:

"Nhưng mê không đồng nghĩa với đủ tư cách. Thỏ cần tình cảm, không cần bị cục súc la hét cả ngày."

Raichi nheo mắt, cơ vai giật giật: "...Cậu đang xỉa tôi?"

Chigiri cười nhẹ: "Nếu giày vừa chân thì cứ mang."

Kunigami ngửa mặt lên trời, thở dài như vừa bị đè bởi một thiên thạch cỡ lớn:

"Trời ơi... cho tôi yên 5 giây được không..."

Yoichi: "Pi~..." (Ơm... Mấy anh... đừng đánh nhau vì em...)

Chigiri nhẹ nhàng thêm vào: "Tình cảm phải đến từ sự dịu dàng, không phải cơ bắp, anh biết không?"

Raichi: "...Cậu nói tôi đấy à?"

Kunigami: "Được rồi, im lặng một phút đi."

⚠️ [Cảnh báo cảm xúc: Thú cưng bối rối – Giao tiếp giảm dần] ⚠️

Yoichi đang ngồi giữa vòng tay bốn người, lông xù, tai cụp, mắt mơ hồ như muốn thoát khỏi vũ trụ này.

"Pi..." – bé thỏ khẽ rên, rồi bắt đầu lăn tròn như bánh mochi trốn khỏi drama.

Bốn người đàn ông đồng loạt: "YOICHI!!"

Bé thỏ dừng lại giữa phòng cỏ.

Chớp mắt.

Giơ hai chân trước.

"Pi." (Xin các anh... bớt loạn một chút thôi.)

Kunigami chắp tay: "Anh xin lỗi."

Raichi gãi đầu: "Ừ thì... tôi cũng xin lỗi."

Chigiri cúi người: "Anh sẽ giữ khoảng cách."

Bachira: "Anh hứa sẽ... à thì... chừa nửa cái má phải cho người khác dụi cũng được!"

Kunigami + Raichi + Chigiri: "........."

Bé thỏ thở dài.

Meo Meo 001 ló đầu ra khỏi hộp điều khiển, cầm bảng ghi:

📝 [Tổng hợp hệ thống]:

Bé thỏ hiện đang có bốn người chăm chính thức

Mức gắn bó: Đều trên 80%

Giao diện: Bị giành quyền kiểm soát 14 lần/giây

Hệ thống: Bắt đầu cân nhắc mở khóa kỹ năng "Xoa dịu người chơi cấp độ boss"

Yoichi: "Pi..." (Em muốn đi ngủ, các anh có thể... biến không?)