Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 10



Tại một trạm chỉ huy cách xa hơn 6 triệu đơn vị ánh sáng—

Kunigami Rensuke, sĩ quan đội đặc nhiệm ngân hà, vừa kết thúc 72 giờ trực chiến trong một vụ khủng hoảng an ninh xuyên hành tinh.

Mắt thâm, cơ bắp căng như dây đàn, tâm trí thì... chỉ nghĩ đến một điều:

Bé thỏ.

Cụ thể là:

Bé thỏ Isagi Yoichi.

Anh bước vào phòng nghỉ, trượt tay mở bảng cảm ứng. Giao diện hologram quen thuộc hiện lên, ánh sáng dịu dàng của thế giới game chữa lành bao trùm không gian.

Anh thở nhẹ:

"Yoichi, anh về rồi..."

Tích.

Màn hình tải dữ liệu.

Phòng cỏ hiện ra.

Kunigami đang định mỉm cười—

Thì...

Hình ảnh đập vào mắt anh:

Một bé thỏ trắng tròn xoe đang mặc bộ đồ lính cứu hộ màu cam đỏ chói chang – tai đội mũ bảo hộ nhỏ xíu, chân trước ôm một... bình chữa cháy đồ chơi.

Mắt long lanh.

Má hồng phúng phính.

Và cái má đó—

Đang dụi vào bắp tay của một người đàn ông cao to, cơ bắp cuồn cuộn, tóc vàng nhạt rối bù, răng như cá mập.

Raichi Jingo.

Bé thỏ còn kêu "Pi~ pi~!" dịu dàng. Còn Raichi thì ngồi bệt, đưa tay xoa đầu, miệng gầm gừ: "Đừng có chạy nhanh quá... ngã rồi ai cứu!"

[Tình yêu +8]

[Cảm xúc: Tín nhiệm – Tin tưởng người chơi mới]

Kunigami: "..."

Anh đứng hình.

Cảm giác như... ai đó vừa dội nước sôi thẳng vào trái tim trung thành đã dày công vun đắp.

"..."

Màn hình phản hồi rung nhẹ.

Chuyển cảnh: Bé thỏ nhảy lên lòng Raichi, dụi má, ngủ gật.

Kunigami: "..."

⚠️ CẢNH BÁO CẢM XÚC VỠ NGƯỠNG – KÍCH HOẠT CHẾ ĐỘ BÙNG NỔ ⚠️

"KHÔNG!!!" – anh gầm lên.

"Cái quái gì đang xảy ra ở đây?! Cậu ấy là của tôi—KHỤ—là... là... tôi đăng ký chăm sóc từ đầu mà!!!"

Anh zoom cận cảnh—

Thấy bộ đồ cứu hỏa cam đỏ có thêu hình trái tim lửa. Còn bé thỏ thì... ngáy nhẹ trên tay Raichi.

Kunigami: "...CẮM. SỪNG. ONLINE. LÚC. TÔI. VỪA. ĐI LÀM!!."

Cùng lúc đó – ở các nơi khác trong thiên hà:

 [Bachira: Nằm vùng khóc như con cá mắm]

Tại trung tâm đào tạo tay đua ngân hà, Bachira Meguru vừa bị quản lí tịch thu điện thoại vì trốn huấn luyện 6 buổi liên tiếp.

Cảnh tượng:

Bachira nằm sõng soài ôm chân quản lý, gào khóc như mưa.

"Anh ơiiii em chưa nói chúc ngủ ngon với bé thỏ màaaa!!!"

"Em còn chưa cho bé ăn bột dâu hôm nay... anh ơi bé đói mất... ANH ƠIIII!!!"

Quản lí: "Không. Một. Phút. Nào. Nữa."

Bachira: "Nhưng mà bé thỏ... nó mới học cách vẫy chân hôm qua mà...!"

Quản lí thở dài, gọi bảo vệ.

"Lôi ra ngoài. Không là cậu khóc đến sáng mất."

...

 [Chigiri: Tóc chưa cháy, đồ ăn thì rồi]

Tại căn hộ cao cấp ở Selene—

Chigiri Hyoma đang quỳ dưới sàn, trước mặt chị gái hung thần, bên cạnh là nồi súp đen thui như lỗ đen thiên hà.

Chị gái gằn giọng:

"Vì thỏ trắng của cậu mà cháy luôn bữa ăn tôi đặt hàng nguyên buổi sáng hả?"

Chigiri không nói, chỉ cúi đầu.

Tóc dài rủ xuống che mặt, lặng lẽ...

Gặm một chiếc thỏ bông nhỏ.

Bên cạnh, trợ lý ảo phát lệnh phạt bằng giọng robot cứng đơ:

"Ngài Hyoma đã vượt ngưỡng thời gian sử dụng thiết bị trò chơi. Đề xuất: Tắt máy. Tập hít thở. Và không nhìn mắt bé thỏ quá 15 phút."

Chigiri: "..."

Mặt xuất hiện hắc tuyến.

[Quay lại với Kunigami: Cơn ghen của một chiến sĩ]

Kunigami đã bật chế độ cảnh báo không gian cá nhân – chỉ để một mình anh và Yoichi vào phòng.

Nhưng giờ đây...

Cái gã tóc vàng vạm vỡ ấy đã có mặt.

Và Yoichi—

Đang dụi má vào hắn như mèo con cần nắng sớm.

Kunigami nghiến răng. Cơ bắp căng cứng. Mắt hổ phách rực cháy.

"Thỏ à... em phản bội anh."

(Tất nhiên là anh không nói ra. Nhưng... nội tâm anh vừa nổ lớn hơn cả hành tinh Giga X3.)

......

Không gian phòng cỏ của Yoichi vừa được Raichi Jingo nâng cấp toàn diện. Bộ lọc không khí cấp quân đội, hệ thống phòng cháy chữa cháy cảm biến nhiệt phân tử, lò sưởi ổn định điều hoà sinh học cho sinh vật máu nóng... tất cả đều được gắn chằng chịt xung quanh khung cảnh ấm cúng của căn phòng cỏ vốn dịu dàng.

Trên chiếc gối cỏ hình trái tim ở góc phòng, bé thỏ Yoichi đang mặc một bộ đồng phục lính cứu hộ mini – áo khoác màu cam đỏ, mũ nhỏ có biểu tượng đơn vị "JINGO", ống tay cuốn gọn lại để lộ chân trước múp míp. Cậu dụi má vào lòng bàn tay Raichi, kêu "pi~" một tiếng nhỏ.

Raichi ngồi đó, vắt chân lên một chiếc ghế hologram, tay cầm một chai nước tăng lực, lưng tựa vào một bức tường chắn lửa mô phỏng. Khuôn mặt anh đỏ lựng, như sắp nổ tung – không phải vì tức giận, mà vì quá dễ thương, quá đáng sợ! Từng lần thỏ dụi má là từng lần trái tim Raichi co giật dữ dội.

"Hừ... cậu cứ dụi thế này tôi chết mất." – Raichi gầm gừ, cố giữ vẻ mặt cứng cỏi, nhưng đuôi mắt đã cong lên, ánh nhìn dịu lại.

Đúng lúc đó—

⚠ [Tài khoản VIP Kunigami Rensuke đăng nhập] ⚠

⚠ [Tình trạng cảm xúc: Mệt mỏi sau công tác – Hồi phục cảm xúc bằng giao diện thú cưng] ⚠

...

Kunigami bước vào không gian dữ liệu như một cơn gió nóng từ mặt trời thứ tám. Ánh sáng quét qua vầng trán đầy mồ hôi, lưng áo còn dính vết bẩn từ vụ cháy hành tinh vừa rồi. Anh chưa kịp nói gì, mắt đã quét qua góc phòng—nơi một sinh vật lông trắng đang... dụi má vào tay ai đó.

Cụ thể là... một gã to cao, răng cá mập, cơ bắp cuồn cuộn như thể vừa đập nát năm cục thiên thạch.

Mắt Kunigami giật giật.

Tai thỏ cụp cụp.

Bộ đồng phục cam đỏ.

Hai má phúng phính... đang dụi vào bàn tay của người khác.

...

Gương mặt Kunigami từ xạm mệt chuyển sang... tái bệch. Rồi đỏ lựng. Rồi—nổ tung.

"YOICHI!!" anh hét như sấm, bước vào không gian chăm sóc mà chẳng buồn gõ cửa dữ liệu. Sàn hologram rung lên nhè nhẹ.

Raichi giật mình, mắt nheo lại.

"Hả? Gì thế? Ai cho vào?!"

Kunigami không trả lời, đi thẳng tới bé thỏ đang lúng túng quay đầu nhìn mình, bộ lông trắng rung rung.

"Bé đang... dụi má vào hắn ta?"  Kunigami hỏi, giọng run rẩy, tay nắm chặt như thể sắp chẻ đôi không gian phòng cỏ.

"Pi~?" –bé thỏ nghiêng đầu, không hiểu gì. Bé là bé cưng được nhiều người chăm mà, hệ thống meo meo bảo vậy, sao anh Kunigami lại giận nhỉ?

Raichi cau mày khi thấy người đàn ông tóc cam đột ngột xuất hiện trong không gian chăm sóc – cao lớn, mặt nghiêm nghị, ánh mắt như có lửa. Hình ảnh ba chiều sắc nét đến nỗi... nhìn cứ như thật.

"Hả? NPC phản diện à?" Raichi nghiêng đầu, tay phải vô thức siết lại thành nắm đấm, cơ vai căng lên như chuẩn bị đấm nát màn hình. 

"Tự dưng xuất hiện giữa chừng, lại còn gọi thỏ nhỏ như thể sở hữu—không ổn."

Kunigami đứng yên, nắm tay cũng đã siết lại.

"Tránh ra khỏi bé thỏ." anh gằn giọng. 

"Ngay lập tức."

"Cái gì?"  

Raichi chớp mắt, mắt hổ phách lóe sáng, gầm nhẹ  

"Ngươi định làm gì thỏ?!"

"Câu hỏi đó tôi phải hỏi anh mới đúng!" 

Kunigami gầm lại, giọng nén lửa giận. "Bé dụi má vào anh là chuyện gì?!"

Trong một thoáng—

Raichi lao thẳng tới, nắm đấm nhắm ngay vào mặt Kunigami.

"Khoan đã—" Kunigami bật thốt.

Xoẹt! Nắm đấm xuyên qua... khoảng không.

Raichi khựng lại.

"T-thể rắn hologram?!" anh trợn mắt, lùi một bước.

Kunigami cau mày: "Tôi là người chơi. Không phải NPC."

"...Oh."  Raichi nhíu mày, nghiêng đầu 

"...Vậy là... thật à?"

"Chính xác." Kunigami rít lên. 

"Và tôi mới là người chăm Yoichi trước."

Raichi bĩu môi. "Tôi cứ tưởng là NPC phản diện đang bắt nạt thỏ, còn suýt 'gõ đầu'... À không, tôi đâu suýt, tôi định đấm thật đấy."

Yoichi chớp mắt.

"Pi~?" – bé thỏ ngơ ngác nhìn hai người đàn ông cao lớn, một người vừa toan đấm người kia vì mình, một người thì đang bốc khói vì ghen.

Mèo trắng Meo Meo 001 lăn lộn trong giao diện điều khiển:

"HA HA!! HÚ VÍA CHƯA~ SUÝT NỮA THÌ CÓ DRAMA BẠO LỰC NGANG PHIM CẤM TRẺ EM LUÔN RỒI!!"

Raichi nhếch mép, để lộ một dãy răng cá mập trắng nhởn:

"Hơ. Vậy là gì? Cậu ghen vì thỏ nhỏ này thích dụi vào tôi?"

"Tôi không ghen!" Kunigami bùng nổ. 

"Tôi chỉ... tức thôi! Đồ phản bội! Bé dám dụi má vào người khác trước mặt tôi!!"

Bé thỏ Yoichi chớp mắt. Rồi rụt cổ lại. Tai cụp sát vào đầu.

"Pi..."

Cảnh tượng cãi nhau nảy lửa khiến màn hình điều khiển chớp đỏ liên tục. Ở trung tâm hệ thống dữ liệu, Meo Meo 001 ngồi phè ra ăn snack, vừa nhai vừa cười:

"Drama à~ Thích ghê~ Yoichi cưng đang kéo nguyên dải ngân hà vào một mối loạn tình thú cưng rồi đây."

...

Ở một góc khác của thiên hà—

Tầng quản lý giới nghệ sĩ – Tinh hệ LiveStar

Bachira Meguru đang gào khóc:

"TRẢ ĐIỆN THOẠI CHO TÔI!!! TÔI CHƯA CHƠI XONG VỚI BÉ THỎ!! ĐỪNG NGẮT KẾT NỐI!!!"

Anh ôm chân quản lý như con rết bám sàn, mắt rưng rưng:

"Làm ơn màaaa~ Yoichi còn chưa nghe bài ru ngủ Bachira hát màaaa~"

Quản lý lạnh lùng: "Cậu đã livestream ngủ gật 3 lần trong một buổi họp báo. Nghỉ một tuần."

Bên cạnh—

Tinh hệ Thời Trang Redberry

Chigiri Hyoma đang quỳ gối trên nền đá hoa, một nồi nước súp cháy đen bên cạnh. Chị gái anh tay chống hông, tịch thu bảng cảm ứng với tốc độ ánh sáng.

"Em có biết vì lo ngắm thỏ mà để đồ ăn cháy không?!"

"Chỉ là..." – Chigiri vuốt tóc, mắt vẫn nhìn về màn hình bị khóa – "...Cậu ấy vừa mặc áo choàng mới xong."

Bên cạnh anh, trợ lý ảo bắt đầu lên giọng:

"CẢNH BÁO: Tình trạng Nghiện Thú Ảo. Đề nghị người dùng tự xét lại hành vi. Nghiện game có thể gây ảnh hưởng..."

Chigiri nổi hắc tuyến: "Tắt ngay cái thứ phát âm như máy cắt gạch đó trước khi tôi chỉnh sửa lại giọng cậu thành tiếng bồ câu."

...

Trở lại không gian cỏ—

Kunigami đang "chiếm lại thỏ" bằng cách giành quyền điều khiển không gian.

Raichi cười lạnh.

"Chơi kiểu vậy hả?"

Hai người đàn ông vạm vỡ bắt đầu "chiến tranh dữ liệu" – kéo, đẩy, điều chỉnh giao diện phòng cỏ. Phía này trồng cỏ mềm, phía kia đắp đá chống nhiệt. Phía này mở nhạc ru ngủ, phía kia bật báo động khẩn cấp.

Ở giữa—

Bé thỏ Yoichi đang loay hoay đứng giữa hai dòng dữ liệu giao tranh, mắt tròn như hai viên kẹo, tai rung rung.

"Pi...?"

Meo Meo 001: "Ồ không... Sắp có trận quyết chiến rồi... Tôi phải đem popcorn mới được~"