Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 16



Ký túc xá đại học – Phòng 7G, khu A6 – Tầng ngầm chống dò tín hiệu

Căn phòng tối om, chỉ có ánh sáng từ dãy màn hình vi tính bao phủ tường phát ra những ánh sáng xanh lập lòe như tinh thể lân quang trong rừng đêm.

Dưới ánh sáng nhấp nháy ấy, một chàng trai đang gập người trên bàn phím cơ.

Tóc đen, dựng nhẹ, phủ kín đôi mắt.

Ngón tay lướt nhanh như nhện bò trên lưới.

Mọi dữ liệu bí mật cấp liên hành tinh lần lượt hiện ra rồi biến mất trên màn hình. Dòng chữ " BYPASS SUCCESSFUL" nhấp nháy.

Trên đùi anh là một hộp cơm nguội, chưa mở.

Góc phòng là một chiếc giường chưa được đụng đến từ ba hôm trước.

Đó là Niko Ikko, sinh viên ngành IT kiêm hacker ẩn danh nổi danh toàn hệ thống liên ngân hà với bí danh [NEON.GHOST].

Trên màn hình trung tâm, đột nhiên hiện một popup bất thường.

🔔 [QUÀ TẶNG HỆ THỐNG – TRÒ CHƠI MÔ PHỎNG: "KẾT NỐI TÌNH CẢM 3D"]

Thử nghiệm Alpha – dành riêng cho người dùng độ phản ứng thần kinh cao cấp – Đã mở khóa cho tài khoản NEON.GHOST

Niko nghiêng đầu.

"...Tình cảm?"

Một tệp nhỏ được tự động tải về – icon là một con thỏ trắng, mắt xanh, đang chớp mắt.

Anh định xoá, nhưng bàn tay dừng lại giữa không trung.

Không hiểu sao, icon kia... rất đáng yêu.

Màu mắt... giống hệ những gì cậu thường tưởng tượng trong mô phỏng sinh học.

"...Vào thử một chút cũng được."

Anh khẽ gõ phím.

Căn phòng ngập ánh sáng.

Không gian trò chơi – Phòng cỏ ảo hóa cá nhân

 [Trạng thái: Chào mừng người chơi mới – Người dùng: Niko Ikko]

Một khoảng cỏ mát mẻ hiện ra. Ánh sáng như pha lê dịu nhẹ chiếu xuống.

Giữa bãi cỏ, có một đốm lông trắng nhỏ xíu.

Là một con thỏ.

Một bé thỏ trắng muốt, đôi mắt xanh lấp lánh như đá sapphire lơ lửng giữa không trung. Lông xù, đuôi cụt, tai dài cụp nhẹ.

Bé đang nằm cuộn tròn như một cục bông.

Niko đứng yên.

Không thốt nên lời.

Không phải vì ngạc nhiên vì công nghệ mô phỏng.

Mà vì—đôi mắt ấy.

Rất giống... giấc mơ thời thơ ấu mà anh đã quên mất từ lâu.

Bé thỏ ngẩng đầu.

"Pi~?"

(Chào anh...)

Đôi tai động đậy nhẹ.

Một bước... hai bước... bé thỏ tiến lại gần anh.

Niko vẫn đứng yên.

Bé thỏ ngước nhìn anh, nhìn mái tóc rối xõa xuống trán.

Rồi đột nhiên—

"Pi~!"

Bé nhảy một cái—và... dụi má vào chân anh.

Chạm vào vạt áo khoác dài.

Một hành động đơn giản.

Nhưng...

 [Kết nối cảm xúc ảo hóa đã kích hoạt]

Tim Niko đập lệch một nhịp.

Cậu cúi xuống, giơ tay nhẹ như đang chạm vào món đồ thủy tinh dễ vỡ, khẽ vuốt nhẹ lông bé thỏ.

Mềm. Ấm. Rất ấm.

Yoichi cọ cọ người vào tay Niko, rồi chớp mắt nhìn chằm chằm vào mái tóc che mắt anh.

"Pi~" (Muốn nhìn rõ mặt quá...)

Niko như hiểu điều ấy.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, cậu nhẹ nhàng vuốt tóc sang một bên.

Đôi mắt xanh dương trong veo sau lớp tóc lộ ra.

Yoichi há miệng thỏ tròn xoe: "Pi—!!"

(Mắt đẹp quá!!!)

Bé nhảy lên chân anh.

Gối đầu ngủ luôn không báo trước.

Niko đờ người.

"...Tôi bị bắt làm gối thật à?"

Nhưng cậu không hề né tránh. Còn đưa tay ra... đỡ lấy đầu thỏ cho khỏi lăn.

📊 [Tình cảm bước đầu: +26]

🛑 [Mức lo lắng xã hội của người chơi: Giảm tạm thời 8%]

🎯 [Phản ứng hệ thần kinh khi được cọ lông thỏ: Tăng dopamine 36%]

"Chậc chậc, yếu quá, mới gặp có mấy phút mà đã thế này"

Hệ thống mèo ú meo meo chán nản nhìn chàng trai thiếu nghị lực Niko.

"Thêm một nô lệ tư bản"

........

Không gian phòng cỏ – chế độ riêng tư

Niko Ikko ngồi xếp bằng giữa phòng, màn hình giao diện game hiện như lớp sương mờ bao quanh. Cậu không nhấn gì, không cài đặt gì thêm.

Chỉ ngồi đó.

Và nhìn bé thỏ Yoichi – hiện đang... ngủ vùi trên đùi mình, cái tai rũ nhẹ đè lên cổ tay áo hoodie của cậu.

"...Tôi chưa từng làm vậy với ai."

Niko thì thầm.

Từ nhỏ đến lớn, chưa ai lại gần cậu tự nhiên như thế. Không hỏi xin phép, không e dè, không kì vọng. Chỉ đơn thuần... đến gần.

20 phút trôi qua.

Bé thỏ bắt đầu động đậy.

"Pi..."

(Em dậy rồi~)

Đầu dụi vào bụng Niko, rồi... cái mũi khụt khịt như thể ngửi xem "anh còn ngồi đó không".

Niko bật cười khẽ. Lần đầu sau rất nhiều năm.

"Cậu... là bot AI thật à?"

Bé thỏ không đáp.

Chỉ bò lên một chút.

Và—dụi đầu vào ngực anh.

"Pi~..."

(Em thích anh.)

Niko đơ 3 giây.

Rồi nhẹ tay... đặt bé thỏ nằm lại vào đùi, tay vuốt nhẹ đôi tai mềm như lụa.

"...Cảm giác như đang sống trong thế giới không có ai phán xét mình."

📊 [Tình cảm người chơi tăng: +15]

📚 [Tình trạng cảm xúc: Tò mò – Tự vệ giảm]

🎧 [Nhạc nền chuyển sang: "Bản giao hưởng dành riêng cho những linh hồn lạc lối"]

Ngày hôm sau

Niko quay trở lại game lúc nửa đêm.

Trong tay cậu là một thiết bị nhỏ – máy chiếu mô hình hologram do chính tay cậu chế tạo.

Cậu đặt nó giữa phòng cỏ.

 "BÍP." 

Một loạt mô hình siêu nhỏ hiện lên: khu rừng pixel, thư viện lập trình, và... một cái ổ nhỏ bằng lông, có hình thỏ đang nằm ngủ.

Bé thỏ Yoichi nhìn ngẩn ngơ.

"Pi...?"

Niko gãi đầu.

"Làm cho cậu đấy. Ổ riêng. Gối hình tai dài. Không phải bug đâu."

Yoichi hí hửng chạy một vòng quanh, rồi... lao tới ôm chân Niko.

"Pi~ pi~!"

(Cảm ơnnnnn~ yêu anh!!!)

Niko cứng đờ.

"...Cậu nên để khoảng cách với tôi."

Bé thỏ ngẩng mặt lên nhìn – mắt long lanh trong vắt như sắp khóc.

Niko mất 0.5 giây phân tích, 1 giây nội tâm sụp đổ.

"...Được rồi, ôm tiếp cũng không sao."

📊 [Mức gắn bó hiện tại: 48% – Tăng rất nhanh]

🧠 [Người chơi bắt đầu lưu lịch sử cảm xúc với thú cưng]

📁 Tạo thư mục riêng: "Thỏ Con" – mã hóa bằng cảm xúc tích cực đầu tiên trong đời.

Ba ngày sau

Trong không gian riêng, Niko đang ngồi gõ code một công cụ "mô phỏng cảm xúc thỏ" để phân tích hành vi phi logic của Yoichi.

Bé thỏ lại gần, mang theo một củ cà rốt ảo bị gặm dở, đặt lên đùi anh như "quà tặng".

Niko nhìn.

"Cái này... cho tôi?"

Yoichi gật mạnh.

Niko rút một miếng kẹo bạc hà trong túi hoodie – đưa cho bé.

Hai bên trao đổi như nghi thức ngoại giao giữa hai thế giới cô đơn.

📁 Tạo thư mục mới: "Kẹo cho thỏ"

Đêm hôm đó

Niko không đăng xuất. Lần đầu tiên anh ngủ... trong game.

Bé thỏ Yoichi cuộn tròn trong hoodie anh bỏ lại trên thảm, cái mũi nhỏ xíu khẽ cử động theo từng nhịp thở.

Niko ngồi trên đệm hologram, mắt khẽ nhìn.

"Lạ thật..."

Anh nói nhỏ.

"...Có phải lỗi hệ thống không mà tôi lại thấy bình yên đến thế?"

📊 [Ghi chú hệ thống – Meo Meo 001 lén theo dõi qua giao diện phụ:]

🧠 [Phân tích: Người chơi Niko Ikko có dấu hiệu phụ thuộc cảm xúc nhẹ]

💗 [Tình trạng: Kết nối cảm xúc hiếm thấy – thích hợp cho phát triển chiều sâu]

Bỗng xuất hiện một màn hình mở rộng hiện dòng thông báo nhấp nháy:

[Gói mở rộng: TƯƠNG TÁC THỎ CON CẤP ĐỘ SÂU]

Bao gồm:

Tính năng "Cảm nhận xúc chạm phản hồi"

Mở khóa hệ thống "Thỏ ghi nhớ cử chỉ yêu thương"

Giao diện cảm ứng xúc giác 4D

Mở lối tắt vào không gian "Thỏ's Dream Room" (Phòng mơ của Yoichi)

 Giá: 13.400 tinh hạch

🛒 Xác nhận mua?]

Niko nhìn chằm chằm vào số lượng tinh hạch của mình.

Chỉ còn... 15.000.

13.400 là gần như toàn bộ khoản tiết kiệm từ việc nhận code thuê và hỗ trợ bảo mật forum ngầm mấy tháng nay.

Cậu khựng lại.

Ngón tay lơ lửng giữa không trung.

"Vô lý..."

"Chỉ là một bé thỏ ảo. Làm gì tới mức này?"

...

Một tiếng "pi~" mềm mại từ trong game vọng ra.

Yoichi đang lăn trên thảm cỏ, ôm cái gối có hình cặp kính của Niko do hệ thống mô phỏng ký ức tạo thành. Trên màn hình, bé thỏ quay lại nhìn Niko, đôi mắt xanh long lanh, tai rũ nhẹ, ánh nhìn như thì thầm: "Đừng đi đâu nha..."

Trái tim Niko, vốn được rèn thành tường lửa siêu cấp, bắt đầu lặng lẽ phát sinh "lỗi".

Cậu thở ra.

"...Mình điên rồi."

Nhấn mua.

[Xác nhận thanh toán. ]

[ Đang mở khóa gói mở rộng...]

📊 [Giao diện hệ thống – Meo Meo 001 lăn vòng trên bảng điều khiển]

💥 [CẢNH BÁO: Người chơi Niko Ikko kích hoạt gói "Tương Tác Cấp Độ Sâu" – mặc dù tài khoản thuộc dạng sinh viên tiết kiệm]

Meo Meo: "...Tui nói rồi mà. Cưng thỏ quá thì dù hacker cũng phá ví thôi~"

Không gian phòng cỏ – sau cập nhật

Không có hiệu ứng pháo hoa rực rỡ. Không có ánh sáng choáng ngợp.

Chỉ là...

Không khí trở nên ấm áp lạ kỳ.

Như có một làn hương nhẹ thoảng qua – mùi hạnh nhân, bạc hà, và hơi ấm rất dịu, như... trong ký ức về một cái ôm đầu đời.

Yoichi nhìn quanh – rồi chạy lại Niko, nhảy lên chân cậu, ngẩng mặt.

"Pi?"

(Mình... thân nhau hơn rồi phải không?)

Kích hoạt cảm ứng xúc giác 4D – Cảm nhận nhiệt độ, trọng lượng, tiếng tim đập (ảo) 

Niko:

Ngón tay chạm vào đầu bé thỏ...

"...!!!"

Một cảm giác mềm mại, vừa chân thực vừa nhẹ tênh như cánh lông, lan từ đầu ngón tay đến lồng ngực.

Yoichi rù rì một tiếng, dụi mạnh hơn.

Cảm giác đó...

Không giống AI.

Không giống code.

Không giống bất cứ mô phỏng nào.

Mà giống như—một sinh vật sống, bé nhỏ, đang cựa mình trong lòng tay, đặt niềm tin trọn vẹn.

📁 Tạo thư mục mới: "Pi-Pi Soft Feel – Emotion Log"

Niko nhẹ nhàng ôm thỏ con lại gần ngực, thì thầm:

"...Lỗi hệ thống cũng tốt."

"Tôi... không phiền đâu."

📊 [Mức gắn bó: 68% – Đang tăng nhanh]

📌 [Tình trạng người chơi: Phụ thuộc cảm xúc cấp nhẹ – an toàn]

📱 [Chế độ mới mở khóa: Yoichi Dream Room – người chơi có thể bước vào không gian giấc mơ do bé thỏ tưởng tượng]

Meo Meo 001 bật chế độ "giám sát mềm":

"...Từ hacker thành bạn thân của thỏ – đúng là file đời chẳng ai debug nổi."

[Yoichi's Dream Room – mở khóa]

Gian phòng nhỏ hình vòm, lấp lánh ánh sao.

Có một cái giường lá sen to mềm như bánh flan.

Có mấy cây kẹo mút cắm như nấm.

Và—giữa phòng là một chiếc bàn đôi.

Một bên có một cái cốc ghi chữ "Niko", bên còn lại là bát cà rốt nhỏ "Yoichi".

Yoichi kéo tay Niko lại.

"Pi~!"

(Ngồi chơi đi~!)

Niko ngồi xuống.

Lần đầu tiên trong đời... cậu cảm thấy như đang thật sự có bạn.

Một bé thỏ không nói được lời nào, nhưng lại hiểu được nhiều hơn bất kỳ người nào ngoài kia.

Một dòng chữ ảo lại hiện ra trước mắt Niko

[Đang cập nhật môi trường theo dữ liệu tình cảm của người chơi Niko Ikko...]

[Biến đổi không gian: Phòng Giấc Mơ của Yoichi đã thích nghi theo "năng lượng Otaku" của người chơi hiện tại.]

[Góc phòng sách: "Manga & Plushie Haven"]

Căn phòng giờ có thêm một giá sách cong hình bán nguyệt, phủ đầy manga cũ – toàn bộ đều là bản scan hồi thế kỷ 20-21 từ Trái Đất, được phục dựng bằng AI.

Mỗi bìa manga đều có màu sắc dịu nhẹ, không quá sặc sỡ – phần lớn là thể loại chữa lành, slice of life, đôi khi xen vào vài cuốn isekai lãng mạn nhẹ.

Trên giá sách, một bé thỏ nhồi bông màu trắng xanh – Yoichi phiên bản plushie – nằm vắt vẻo, đeo một cái kính bé xíu mô phỏng kính của Niko.

Niko ngồi xếp bằng trên thảm hologram, tay cầm cuốn manga "Thỏ Và Trái Tim Bị Mất" – một truyện tranh cũ nói về một bé thỏ đi tìm trái tim thật sự của mình trong một thế giới ảo.

Yoichi nhảy lại, nằm ngửa trên chân cậu, hai tai rũ rũ, mắt nhìn ngược lên.

"Pi?"

(Manga gì đó... kể em nghe đi~)

Niko nhìn xuống.

"...Muốn nghe truyện cổ tích kiểu otaku à?"

Bé thỏ gật đầu.

Niko ngồi thẳng lại, chỉnh kính, rồi bắt đầu đọc từng dòng – giọng đều đều, có chút lúng túng, nhưng rõ ràng mang theo sự dịu dàng ẩn giấu trong lớp vỏ lạnh lẽo.

Yoichi lim dim mắt, lắng nghe không bỏ sót chữ nào. Lâu lâu lại rù rì một tiếng như mèo con thở đều.

[Góc "Otaku Cafeteria": Nơi tụ họp của nồi nước dùng và bánh thỏ]

Yoichi từng lỡ miệng (pi miệng?) dụi vào bàn phím hologram của Niko, khiến cậu lỡ tạo ra một "Otaku Cafeteria" – nơi có nồi mì ramen vẽ hoạt hình, máy gắp thú bông có hình Barou bản chibi mặc đồ đầu bếp (Niko không biết vì sao lại sinh ra chức năng này), và tường dán đầy poster anime cũ: "Your Name", "Haikiyuu", "Spy×Family", "Tokyo Revenger", "Windbreaker",....

Ở giữa phòng, Yoichi lăn vòng trên thảm, rồi tự dưng... chui vào cái hộp "Nấu mì cùng Niko-senpai!" – một món quà game hệ thống tặng vì người chơi đã tương tác đủ 24 tiếng liên tục.

Khi mở hộp, sẽ xuất hiện một gói mì ảo hình trái tim, có thể thả vào nồi, Yoichi tự lăn lại gần, cầm muỗng bé xíu đưa cho Niko.

"Pi~"

(Nấu cùng em đi~)

Niko bật cười nhỏ – nụ cười hiếm hoi như nắng rọi qua lớp mây.

"...Mì ảo à? Được thôi."

Hai người – một người và một thỏ – cùng ngồi bên nồi nước dùng phát sáng, đổ gói "Gia vị yêu thương" vào, cùng thổi bọt.

Khi nếm thử...

Niko gật đầu: "Tạm được."

Yoichi lắc đầu.

"Pi!"

(Thêm phô mai nữa~)

[Góc máy tính "hacker an toàn"]

Yoichi được "thiết kế" một cái laptop đồ chơi – có đèn chớp, phím phát tiếng "pi-pi-pi" mỗi khi bấm, và một cái màn hình... mô phỏng code giả.

Cậu trèo lên bàn, gõ loạn xạ như đang... "hacker nhí mode".

Niko từ đằng xa quan sát, gật gù như giáo viên tin học:

"Cú pháp sai rồi. Cậu không thể override tường lửa kiểu đó."

Yoichi quay đầu, trợn mắt tròn.

Rồi... bò tới ôm cánh tay Niko.

"Pi~"

(Mặc kệ, em là thỏ hacker mà~)

Niko đơ vài giây, rồi khẽ thở ra:

"...Ừ. Cậu giỏi hơn tôi tưởng."

Tay cậu đưa lên, khẽ xoa đầu Yoichi.

📊 [Hệ thống cập nhật dữ liệu cảm xúc]

💕 [Mức gắn bó với người chơi Niko Ikko: 74% – xu hướng tăng nhanh, ổn định]

🎁 [Mở khóa biểu cảm mới: "Thỏ hacker giả vờ lập trình"]

[Tặng thưởng riêng: Huy hiệu 'Senpai đáng tin cậy' – Yoichi tự đính vào áo Niko trong giấc mơ]

Cuối cùng – giờ ngủ

Yoichi bò lại gần, kéo chăn hình mèo lên, mắt lim dim, nhưng vẫn quay đầu lại tìm kiếm.

Niko từ ghế đọc sách đứng dậy, ngồi xuống bên giường.

Bé thỏ cựa mình.

"Pi?"

(Mình không... cùng ngủ sao?)

Niko hơi khựng lại.

Sau đó cởi kính, đặt sang bên.

Nằm nghiêng trên tấm thảm hologram cạnh giường lá sen.

"Ở đây. Ngủ đi."

Yoichi vươn hai chân trước, khẽ chạm lên ngón tay của Niko.

Hai ánh mắt – một người luôn giấu cảm xúc sau mái tóc, một sinh vật chẳng thể nói được lời nào – vẫn hiểu nhau.

"Pi..."

(Giống giấc mơ thật.)