Tại tầng cao nhất của trụ sở tập đoàn Mikage, ánh sáng hologram rọi xuống tấm kính trong suốt phản chiếu một người đang thở dài chán nản. Mikage Reo, giám đốc trẻ tuổi, đang gõ nhịp chán chường lên bàn điều khiển, danh sách thành tích dài như thiên hà cũng chẳng làm tâm trạng khá hơn.
Học bá? ✔️
Vận động viên liên tinh hệ? ✔️
Giỏi kinh doanh, giỏi ăn nói, giỏi... tất cả? ✔️✔️✔️
"Chán thật."
"Reo~ tớ chán quá. Có gì chơi không?" Nagi Seishiro, tên thiên tài lười biếng nằm dài trên sofa, giọng rề rề như mèo buồn ngủ.
Reo ngoái lại, mỉm cười bất đắc dĩ.
"Có một game mới. Người ta đồn nó... chữa lành cực mạnh. Có sinh vật 3D tương tác cảm xúc thực. Muốn thử không?"
Nagi lười biếng lật người, tay cầm bảng điều khiển hologram như đang cầm snack.
"Cảm xúc thật à? Lỡ tớ nghiện thì sao?"
"Thì tớ mua cho cậu cái ghế chơi game chuyên dụng." – Reo cười ranh mãnh.
"...Chốt."
Một cái chạm. Hai người cùng kết nối vào game "Thú Cưng Tâm Giao – Phiên Bản Cảm Xúc 3D".
[Không gian cỏ mềm – Vùng chăm sóc thỏ Yoichi]
Một ánh sáng mờ lan rộng. Cảnh vật hiện ra là một khu vườn hologram tuyệt đẹp – cỏ mịn như nhung, ánh nắng ấm áp, hoa rải rác theo gió, không khí mát lành như giấc mơ đầu mùa.
Giữa vườn, một sinh vật nhỏ đang ngồi gọn giữa đệm cỏ, đôi tai cụp cụp như bị trọng lực trái tim níu xuống.
Bé thỏ Yoichi.
Bộ lông trắng tinh tỏa sáng, mắt xanh biếc trong vắt như mặt hồ cổ tinh hệ.
"Pi~?" – giọng thỏ vang lên, nhỏ như thì thầm mà rót thẳng vào tim.
Reo khựng lại.
Nagi chớp mắt.
Reo tiến lên trước, cúi người lịch sự.
"Xin chào, bé thỏ. Anh là Reo – người sẽ chăm sóc em từ hôm nay."
"Pi?" – Yoichi nghiêng đầu, mắt long lanh. (Anh đẹp trai quá...)
Ngay lập tức, biểu cảm tò mò xuất hiện trên giao diện hệ thống.
✨ [Gắn bó ban đầu với Reo: +5]
Thấy ánh mắt bé thỏ dõi theo mình, Reo rực sáng hẳn. "Bé thỏ thích tớ rồi, đúng không?"
Ngay lúc đó—
Bộp.
Một bàn tay khác đặt lên đầu bé thỏ.
"Lần sau nhớ chừa chút spotlight cho tớ." Nagi lên tiếng, giọng uể oải nhưng dịu dàng.
"Pi!?" (Ơ!?)
Bé thỏ ngước lên... và chết lặng.
Tóc trắng mềm như tuyết, mắt xám lạnh lẽo, và... qua lớp tóc lòa xòa là đôi mắt xám đen to tròn.
Yoichi: "Pi~..." (Mắt đẹp ghê...)
Bé thỏ rón rén đến gần, rồi không do dự... ngồi phịch vào chân Nagi, dụi mặt vào đùi cậu.
Nagi: "Ờ." lười nhác như thường, nhưng tay đã xoa đầu thỏ đều đặn.
✨ [Gắn bó ban đầu với Nagi: +9]
Reo: "CÁI GÌ?!"
Yoichi: "Pi~" (Đùi này êm ghê...)
Reo há hốc miệng: "Tớ đến trước mà! Cậu thì làm gì đâu!"
Nagi vẫn ngồi vuốt tai thỏ: "Tớ không làm gì. Thỏ tự tới."
Reo nghiến răng.
"Được! Cậu cứ đợi đấy. Tớ sẽ làm cho bé thỏ mê tớ luôn!"
Nagi ngáp một cái: "Chơi vui."
Giao diện hệ thống ghi chú:
📊 Mức hấp dẫn khởi đầu:
Reo: 🌟🌟🌟
Nagi: 🌟🌟🌟🌟
📍 Cảnh báo: Hai người chơi đang bắt đầu 'tranh thỏ' theo phong cách riêng
📈 Tình cảm thỏ con đang phát triển tích cực
Thông báo: Sẽ có hoạt động tương tác tiếp theo – "Thi tài năng: Ai khiến bé thỏ vui hơn?"
[Sân cỏ tương tác – Hoạt động: "Làm bé thỏ vui" bắt đầu]
Giao diện hệ thống phát thông báo:
"Thú cưng đang cảm thấy vui vẻ, nhưng có thể vui hơn. Hãy thử thi đua xem ai là người khiến bé thỏ cười đầu tiên trong vòng 15 phút!"
Reo: "Tớ sẽ làm thỏ cưng bật cười trong 5 phút!"
Nagi (ngáp): "Tớ cá là tớ không cần làm gì mà cậu ấy cũng cười..."
Reo lườm: "Mơ đi!"
Vòng 1: Reo Mikage – "Xây thiên đường cho thỏ"
Reo bật bảng điều khiển, gọi ra bản thiết kế hologram do chính mình vẽ lúc nửa đêm (vì suy nghĩ về Yoichi làm không ngủ được):
Một lâu đài mini màu tím oải hương bật lên giữa vườn. Bao quanh là hàng rào ngọc trai ánh bạc, giường nấm êm ái, chậu cây phát sáng hình trái tim, bậc thang từ marshmallow mềm lún.
Tổng cộng hết: 300 000 tinh hạch
Ở giữa lâu đài, Reo mỉm cười rạng rỡ, mở rộng vòng tay:
"Yoichi~ lại đây~ đây là vương quốc riêng của em đó!"
Bé thỏ nghiêng đầu. Mắt sáng lấp lánh như phát hiện ra thiên đường.
"Pi...!" (Đẹp quá!!)
Yoichi chạy tới, nhảy cẫng lên bậc marshmallow, chui vào giường nấm, lăn qua lăn lại như chiếc kẹo dẻo trúng jackpot.
Reo siết nắm tay, mắt sáng:
"Thấy chưa! Cười rồi!!"
[Điểm vui vẻ Yoichi dành cho Reo: +12]
[Điểm cộng riêng biệt: Ghi nhận Yoichi thích sự tỉ mỉ, cảm giác "được yêu chiều như công chúa" trong không gian Reo thiết kế.]
Vòng 2: Nagi Seishiro – "Hát ru lười biếng cấp độ thần thoại"
Nagi vẫn ngồi một góc, mắt nửa mở, lưng dựa gối thỏ, tay cầm đàn hologram như chơi cho vui.
"Yoichi~ lại đây."
Bé thỏ ló đầu khỏi lâu đài, chạy lại như đứa trẻ thấy gối ôm.
"Pi~" (Gì vậy?)
Nagi cười nhẹ, bắt đầu gảy từng nốt. Giai điệu êm ru, mềm như gió đêm, thơm như mùi sữa nóng.
Lời ru không lời.
Nhưng âm nhạc mang theo cảm giác như vòng tay ôm ấm áp trong giấc ngủ. Không cao trào, không khoa trương – chỉ có sự tĩnh lặng dịu dàng, như thể mọi mệt mỏi đều tan biến trong giây phút ấy.
Yoichi: "Pi..." (Buồn ngủ...)
Cậu dụi đầu vào vai Nagi, lim dim như được thôi miên.
Reo: "Gì?! Sao lại ngủ được!?"
[Điểm gắn bó Yoichi dành cho Nagi: +13]
[Điểm cộng riêng biệt: Ghi nhận Yoichi dễ ngủ, dễ thư giãn trong không khí 'mềm' của Nagi – tạo cảm giác an toàn tuyệt đối.]
💬 Kết quả:
Giao diện hệ thống ghi lại:
Người chơi Điểm vui vẻ Điểm cộng riêng biệt
Mikage Reo +12 Thiết kế công chúa – "vương quốc của em"
Nagi Seishiro +13 Ru ngủ êm dịu – "thỏ mềm hóa"
Meo Meo 001 xuất hiện ở góc bảng điều khiển, cười bí ẩn:
"Cả hai làm tốt lắm~ Nhưng Yoichi vẫn chưa chọn ai đâu nha~"
.....
Sau khi thức dậy, Yoichi nhảy ra giữa hai người, dùng chân trước... ôm lấy cả hai (một người mỗi chân).
"Pi~!" (Em thích cả hai!)
Reo xoa đầu thỏ: "Tớ sẽ khiến em chỉ nhìn tớ thôi."
Nagi thở dài: "Ừm... phiền quá... nhưng nếu là Yoichi thì... cũng không tệ."
Yoichi dụi má vào cả hai bên:
"Pi~ pi~ pi~" (Hai anh tranh nhau nữa đi, em hưởng ké~)