Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 23



Tại trung tâm thương mại của hành tinh A-594 của tinh hệ số 5, không khí nồng mùi máu khô và mồ hôi. Những vết cháy nổ bám trên tường, những mảnh kim loại nặng rơi tứ tung, va chạm, nước tràn ra lênh láng đầy sàn, tầng 1 trung tâm đã bị ngập, tai nạn lao động liên tục được cập nhật để kiểm tra phản ứng và kỹ năng xử lý tình huống của đội cứu hộ.

Raichi Jingo – đội viên nổi tiếng vì phản ứng nhanh và... nóng tính không kém tốc độ – vừa xử lý xong một vụ sập hầm đã chạy đến ngay lập tức để hỗ trợ, tóc còn dính bụi bẩn, áo chưa kịp thay, thì một giọng cợt nhả phía sau vang lên.

"Nghe nói hôm qua cậu lại xin nghỉ ca đêm... Để vào game chơi với con thú ảo hả?"

Raichi dừng tay, không quay lại.

Giọng người đó tiếp tục, dày mùi khinh miệt: "Thật mất mặt, đội cứu hộ tinh nhuệ mà đi chăm mấy con thú nũng nịu dễ thương? Sao không ở nhà mở vườn thú luôn đi?"

Raichi quay phắt lại, mắt đỏ lên.

"Mày nói ai?"

Gã kia khoanh tay, nhướn mày đầy khiêu khích: "Tôi nói con thỏ bé xíu mày ôm hôm nọ đó. Chơi với thú ảo chắc sung sướng lắm ha? Hay... thích cảm giác được sủng ái?"

Âm thanh cuối cùng vừa buông ra, Raichi đã túm cổ áo tên đó, đẩy mạnh vào tường, rít qua kẽ răng:

"Dám xúc phạm bé thỏ nhà tao lần nữa, tao cho mày khỏi nói thêm được chữ nào."

Cả phòng nín lặng.

Một người khác hô lên: "Bình tĩnh đi, Raichi!"

Nhưng muộn.

Tên kia vùng dậy, tung một cú đấm thẳng vào má Raichi. Âm thanh khô khốc vang lên, máu nơi khoé môi rỉ xuống.

Mắt Raichi lóe lên tia đỏ. Tay siết lại, chuẩn bị tung cú đấm đáp trả—

Nhưng ngay lúc đó, một hình ảnh chớp qua trong đầu anh:

"Pii~ pi!"

(Bé không thích đánh nhau... Anh đừng làm tổn thương người khác nhé!)

Là bé thỏ.

Giọng nói ngọt ngào đó như cái phanh cuối cùng giữa cơn thịnh nộ.

Raichi hít mạnh một hơi, tay đang siết co giật, rồi... thả ra.

Thay vào đó, anh túm cổ áo tên kia lần nữa, xoay người, dùng sức ném hắn văng ra khỏi khu vực cứu trợ.

"Biến khỏi tầm mắt tao. Nếu còn mở miệng về bé thỏ lần nữa... lần sau tao không nhịn đâu."

Anh quay lưng, mặc kệ đám đồng đội sửng sốt, máu chảy xuống cổ, công việc đã xong, hắn vốn dĩ không nên tự nguyện qua đây hỗ trợ. Raichi lên phi thuyền riêng, trở về nhà, mở bảng điều khiển khẩn cấp.

[Đăng nhập – Thỏ Cưng 5.0 – Điểm đến: Nhà riêng của Yoichi]

[Trong game – tại căn nhà nấm của Yoichi]

Yoichi đang tưới nước cho cây cà rốt hologram thì cửa sàn kêu "cạch".

"Pii~?" (Ai vậy đó?)

Cậu lon ton chạy ra cửa thì thấy một bóng người tóc đỏ, áo đen rách ở vai, tay áo lấm bùn và vệt đỏ nơi khoé miệng. Là Raichi.

"Pi?!"(Chú Raichi?!)

Yoichi lập tức lao đến, mắt tròn xoe, bàn chân nhỏ xíu đập liên tục xuống sàn gỗ.

Raichi quỳ xuống, cố mỉm cười: "Chào nhóc. Hôm nay anh tới hơi... lếch thếch chút."

"Pi pi pi pi!!!" (Ai đánh chú vậy?! Có đau không?! Có cần gọi cứu thương không?!)

Cậu lăng xăng quanh Raichi, kéo tay áo anh ra xem, rồi giật lấy khăn mềm ở góc tủ, đứng bằng hai chân sau lau miệng cho anh.

"Piiiii~ pi pi~!!"

(Không được đau! Đau là không ngoan! Anh hứa là không đánh nhau mà!!)

Giọng Yoichi run run.

Raichi mở to mắt.

Bé thỏ... đang khóc.

Những giọt nước mắt trong veo tràn khỏi khóe mắt to tròn, lăn xuống má, rơi từng giọt lên tay anh.

"Pii..pi..pi..pii..."(Bé... không muốn thấy anh bị thương đâu...)

Yoichi nức nở, chân run run, tai cụp xuống.

Raichi như bị ai đó bóp nghẹt ngực.

Anh vội vàng ôm bé thỏ vào lòng, vùi mặt vào lớp lông mềm mịn:

"Xin lỗi. Là lỗi của anh."

"Anh... đã không đấm lại tên đó, vì nhớ lời em."

"Nhưng anh không tránh được đòn đầu tiên... Là anh yếu, không bảo vệ nổi trái tim em."

Yoichi dụi mũi vào vai anh, nước mắt thấm ướt áo đen. Một lúc sau, cậu thỏ nhỏ lặng lẽ nói:

"Pii~ pi pi..." (Bé không cần ai hoàn hảo... Bé chỉ cần anh về an toàn.)

[Một lúc sau – tại phòng khách]

Raichi ngồi trên ghế nệm, áo đã được thay bằng chiếc hoodie rộng do Yoichi đưa. Bé thỏ đứng trên bàn, cẩn thận đắp thuốc hologram vào má trái anh.

Mỗi lần bôi thuốc, cậu lại thổi nhẹ: "Pii~" (Cho mau lành nha~)

Raichi không chớp mắt nhìn gương mặt bé chăm chú. Trái tim trong lồng ngực anh như bị đạp trúng liên hồi.

"Yoichi..."

"Pii~?" (Dạ?)

"Em quan trọng với anh. Anh sẽ bảo vệ em. Dù là ở ngoài hay trong game."

Yoichi ngẩng đầu, nghiêng tai, rồi cười thật nhẹ.

"Pii~ pi~!" (Em cũng muốn chăm sóc anh. Mãi luôn.)

Rồi bé thỏ hôn chóc một cái lên bên má bị thương của Raichi

"Pi~pii"(Chụt chụt, vết thương mau lành)

Raichi đờ người ra, nhưng nhanh chống bình thường trở lại, ôm chặt lấy bé thỏ, úp mặt vào bụng dụi dụi. Nhưng ở một nơi không ai biết, tai anh đã đỏ chon chót như sắp rỉ máu.

[Tại hệ thống báo cáo cảm xúc – trích xuất mới]

Người chơi: Raichi Jingo

Trạng thái cảm xúc: Ngưỡng áp lực – chạm ngưỡng dịu hoá

Biến động: Từ thịnh nộ – sang nhẫn nhịn vì đối tượng thỏ cưng

Mức độ gắn kết: Tăng mạnh

Ghi chú hệ thống: "Một cú đấm có thể bị quên. Nhưng một giọt nước mắt thỏ – đủ khiến người hung dữ nhất mềm lại."

[Sau khi bôi thuốc xong – trong nhà bếp của thỏ Yoichi]

Yoichi chạy lon ton vào bếp, miệng lẩm bẩm:

"Pii~ pi pi~..."

(Mặt anh sưng... không được để vậy... phải làm gì đó mềm lại...)

Cậu cẩn thận mở tủ nguyên liệu, lôi ra một rổ nhỏ đựng nấm trắng, cà rốt tím mini, mật ong hologram và... một gói "Bột siêu cấp dưỡng da" – loại item hiếm cậu nhận được sau nhiệm vụ hái hoa ánh trăng đợt trước.

Yoichi buộc lại tạp dề, đeo băng đô tai thỏ chuyên dụng cho việc làm đẹp, mắt nghiêm túc như đầu bếp trưởng.

Trên bếp, nồi nước nhỏ sôi lên lục bục. Mùi thơm của mật ong, nấm và tinh dầu vỏ cam lan ra khắp phòng. Cậu thỏ đổ hỗn hợp vào khuôn bánh đắp mặt hình tai thỏ nhỏ xíu, mang đi làm lạnh.

[15 phút sau – tại phòng ngủ tầng trên]

"Pii~ pi pi~!"

(Bé làm xong rồi nè!! Đắp mặt nhen~)

Raichi đang nằm nghiêng trên đệm mềm, nghe tiếng bé gọi liền ngồi dậy. Trên tay Yoichi là một cái khay nhỏ với 3 chiếc bánh đắp mặt hình trái tim, tai thỏ và... bánh boxing glove. (Yoichi làm riêng để "nhắc nhở anh đừng đánh nhau nữa".)

"Cái này... ăn được không?"  Raichi nhướn mày, nửa nghi ngờ, nửa buồn cười.

"Pii~ pi!"

(Đắp lên, mềm lắm luôn!!)

Raichi để Yoichi ngồi lên đùi, cẩn thận gỡ bánh hình tai thỏ, đắp nhẹ lên má trái mình.

Mát lạnh.

Dịu êm.

Và mềm như đôi tay bé thỏ.

Anh nhắm mắt thở nhẹ ra.

"Cảm giác như... được chữa lành tận trong lòng ngực vậy..."

"Pi pi~!"

(Bé học công thức từ mẹ thỏ trong nhiệm vụ "Spa dưới trăng" đó!)

Raichi cười khẽ, siết nhẹ eo bé thỏ đang ngồi trên chân mình:

"Thế thì từ giờ anh phải bị thương nhiều hơn chút, để được đắp thế này hoài."

"Piiiii~!!!"

(Không được nha!!!)

Bé thỏ phản ứng dữ dội, chồm người ôm cổ anh như đang... giữ không cho chạy đi gây chuyện nữa.

"Pii pi pii!"(Anh mà bị nữa, bé sẽ giận đó!)

Raichi cười lớn, rồi nhẹ nhàng ôm Yoichi nằm xuống nệm mềm. Anh kéo chăn lên, điều chỉnh đèn ngủ thành ánh sáng vàng dịu, như ánh hoàng hôn từng cùng Yoichi ngắm trên đường đua.

"Ngủ trưa cùng anh nha..."

Yoichi dụi dụi vào vai anh, gật gù: "Pii~..."

Tay nhỏ xíu đan vào tay Raichi, mềm ấm.

Raichi nhắm mắt.

Cơn đau từ má trái dần mờ đi.

Chỉ còn lại cảm giác nhẹ bẫng – như được tha thứ, được chấp nhận, và được ở lại.

[Tại hệ thống cảm xúc – chế độ "Mềm hoá tâm trạng" tự động kích hoạt]

Người chơi: Raichi Jingo

Trạng thái: Ổn định - hồi phục

Ghi chú:

Tinh thần giảm căng thẳng 76%

Tình cảm đối với "Bé thỏ" tăng cấp: [Quan trọng → Rất quan trọng]

Hệ thống tự động gợi ý: "Thỏ không chỉ đáng yêu. Thỏ là liều thuốc giải."