Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 24



"Khi một người sinh ra để tạo ra cái đẹp... mà thế giới lại vùi dập cái đẹp ấy bằng vu cáo, họ sẽ biến nỗi đau thành vũ khí. Nhưng vũ khí của Chigiri – là những đường cắt lặng lẽ trên vải lụa."

[6 ngày trước – Tinh hà Elena – Studio Hyoma Private Design – 2:38AM]

Chigiri Hyoma, nhà thiết kế thời trang kỹ thuật số, ngồi co ro trong studio với ánh sáng yếu ớt từ bảng thiết kế hologram. Trên bàn, màn hình nổi bật dòng tiêu đề nóng hổi:

"Thiết kế 'Dải Ngân Hà Trên Da Người' bị tố đạo nhái! Tác giả gốc lên tiếng tố cáo: 'Hyoma ăn cắp ý tưởng của tôi!' "

Dưới đó là hàng loạt bình luận:

"Không ngờ đó giờ chỉ là designer ăn cắp."

"Đẹp cái gì, toàn bê về từ người khác thôi!"

"Ủa rồi giải 'Tinh Vân' năm ngoái giờ trả lại chưa?"

Chigiri run tay đóng màn hình lại. Tim đập mạnh trong ngực như muốn vỡ ra.

Anh nhìn chằm chằm vào bản thiết kế đang dang dở – chiếc váy được cấu trúc bằng 21 lớp lụa hologram, mô phỏng cách thiên hà giãn nở. Đường cắt hoàn toàn đặc trưng của riêng anh: kiểu cắt dọc thân tròn với chỉ đỏ ẩn dưới lớp ánh sáng – kỹ thuật cắt ngược ánh sáng mà chỉ một mình anh từng sử dụng.

Vậy mà giờ... lại bị gán là đạo nhái.

[4 ngày trước – Phòng xử lý khiếu nại bản quyền – Liên minh thiết kế số]

Chigiri trình báo bằng chứng: nhật ký sáng tạo lưu trữ từ 4 tháng trước, mẫu 3D gốc, mô phỏng lớp cắt độc quyền.

Nhưng nhân viên chỉ lắc đầu:

"Thiết kế kia nộp bằng sáng chế trước anh 2 tiếng. Tạm thời, người đó là người sở hữu."

Hai tiếng...

Chigiri gằn giọng: "Tôi có lịch sử dựng file, camera làm việc tại studio tôi 24/7. Không ai có thể... làm ra ý tưởng này trong hai tiếng ngắn ngủi. Trừ khi—"

"Anh nghi ngờ bị đánh cắp dữ liệu?"  nhân viên hỏi lại.

Anh im lặng.

Đó là điều anh không muốn nghĩ đến.

[3 ngày trước – Mạng xã hội phát nổ]

Một clip bị cắt ghép – đoạn Chigiri nói trong một buổi livestream:

"Cảm hứng của tôi có thể đến từ mọi nơi. Dù là... một đoạn thiết kế cũ bị bỏ quên..."

Câu nói bị cắt, gán thẳng vào bài tố cáo: "Chigiri Hyoma thừa nhận đạo nhái."

Hashtag #HyomaĐạoNhái leo top 2 trending toàn hệ tinh hệ chỉ sau #ThỏNấuĂn.

Studio bị ném trứng. Đơn đặt hàng bị hủy. Tạp chí thời trang NovaVogue loại bỏ tên anh khỏi hạng mục nghệ sĩ triển vọng.

[2 ngày trước – Đêm khuya – Chigiri một mình xem lại đoạn ghi hình an ninh từ studio cá nhân]

Khung giờ 11:53 – có dấu hiệu kết nối lạ từ một ID lạ.

Anh truy dấu. Lần theo. Lần từng gói dữ liệu bị copy ra khỏi server chính.

Tìm được. IP thuộc về "Studio Black Feather" – nơi người đã tố cáo anh đang làm việc.

Chigiri cười. Một nụ cười không vui.

"Cậu không chỉ ăn cắp... Cậu còn chuẩn bị sẵn scandal cho tôi."

[1 ngày trước – Tòa án bản quyền kỹ thuật số – phiên khẩn cấp]

Dữ liệu được trích xuất. Lịch sử dựng file bị gài lại. Người tố cáo không thể chứng minh quy trình phát triển mẫu thiết kế.

Lời nói cuối cùng của Chigiri khiến phòng xử án im lặng:

"Tôi từng nghĩ mình sẽ tha thứ được. Nhưng khi nhìn thấy đứa bé trong lớp thực tập của tôi – người từng bảo tôi là 'cảm hứng sống' – giờ cười trên sự tan vỡ của tôi..."

"Tôi biết – tôi cần làm điều đúng."

Tên đạo chích bị kết án 5 năm tù vì trộm dữ liệu và làm giả bằng chứng. Hệ thống thông báo khôi phục danh tiếng, nhưng Chigiri biết, sẽ không có gì trở lại như cũ.

[Hiện tại – Ngày thứ 7 – sau phiên tòa, trong studio trống trải]

Anh nhìn lên thiết kế mới. Bản nháp cuối cùng của bộ sưu tập "Cánh Bướm Dưới Lớp Da Người" – tác phẩm chưa từng công bố. Những đường viền đỏ, lớp lụa hologram mỏng như da, ánh sáng như mắt nước.

Tay anh run nhẹ.

Một giọng nói lặng lẽ vang lên trong đầu anh.

"Pi pi~! (Hôm nào buồn, anh hãy đến chỗ em nhen~)"

Bé thỏ nhỏ.

Rồi anh nhấn nút. Màn hình mở lên:

[Đăng nhập: Thỏ Cưng 5.0]

[Điểm đến: Nhà riêng của Yoichi]

Trong căn nhà hình nấm được ánh hoàng hôn ảo chiếu nhẹ qua cửa sổ tròn, Yoichi đang cặm cụi nấu trà hoa cúc. Mùi thơm thoang thoảng lan ra, đèn chớp nháy dịu dàng theo từng hơi nước. Tiếng "cạch" nơi cửa vang lên.

"Pii~?" (Ai vậy đó?)

Yoichi quay đầu lại – và gần như ngay lập tức, đôi tai cụp xuống, ánh mắt tròn xoe mở lớn.

Một dáng người quen thuộc xuất hiện, nhưng mệt mỏi đến lạ thường. Mái tóc đỏ rối bời, đôi mắt thâm quầng. Đôi vai từng ngay ngắn của Chigiri nay hơi sụp xuống như bị gió lớn đè nén.

Yoichi không hỏi một lời.

Cậu chỉ lao đến, ôm lấy chân anh, dúi mặt vào gối quần anh, rúc rúc nhẹ như cách một con thỏ nhỏ đang cố dùng cơ thể mình xoa dịu nỗi đau của ai đó.

Chigiri đứng im – rồi như một con đê bị vỡ.

Anh khuỵu xuống, ôm lấy Yoichi vào lòng, và lần đầu tiên trong suốt hơn một tuần lễ địa ngục, anh khóc.

Khóc đến nức nở.

Yoichi lặng lẽ đưa khăn tai thỏ lau nước mắt cho anh, không phán xét, không hỏi han – chỉ siết tay anh thật chặt.

Vài giờ sau

Cả hai cùng ngồi bên cửa sổ, trên một tấm đệm len hình tai thỏ. Ánh nắng ảo dịu nhẹ hắt xuống hai thân thể – một người, một thỏ – như khoảnh khắc chỉ thuộc về riêng họ.

Chigiri hít sâu, mở bảng vật phẩm cá nhân. Anh lặng lẽ lấy ra một thư mục hologram – tên thư mục chỉ có một biểu tượng khóa.

"Anh... chưa từng cho ai xem mấy cái này. Chưa bao giờ."  Giọng anh khàn khàn.

Yoichi nghiêng đầu: "Pi?"

"Chúng... là những thiết kế anh vẽ vào những đêm không ngủ. Khi mọi thứ quá mơ mộng... và quá giống một phần con người thật mà anh luôn phải giấu đi."

Anh mở bản đầu tiên – một chiếc áo choàng dài với những sọc sáng mờ mô phỏng vầng trăng khuyết, phần cổ áo xếp nếp mềm như lông thỏ, viền tay áo kết cườm hình dấu chân thỏ con.

Yoichi mở to mắt: "Pi~..."

(Đẹp quá đi!!)

Chigiri cười, chậm rãi mở bản thứ hai – một bộ lễ phục mùa hè, màu tím ánh sao, với những dải ngân hà mềm mại trải dài từ ngực đến chân váy. Ở giữa ngực áo, ánh sáng chiếu vào sẽ hiện lên hình ảnh phản chiếu đôi mắt Yoichi – ánh xanh dịu nhẹ từng khiến anh choáng ngợp.

Yoichi không nói nên lời. Tai cậu run run, mắt dần ươn ướt.

Cậu thì thầm: "Pii~ pi~..." (Em... có thể mặc không?)

Chigiri bật cười – tiếng cười thật sự đầu tiên sau rất lâu.

"Dĩ nhiên. Anh vẽ chúng là vì em."

Anh mở tiếp – từng bản vẽ khác nhau: Một bộ đồ ngủ có mũ trùm hình củ cà rốt, một chiếc áo hoodie hai lớp lấy cảm hứng từ tai thỏ dính nước mưa, một chiếc khăn choàng hologram phát sáng khi bé thỏ phát ra tiếng "pi~"...

Chigiri nói nhỏ:

"Có người bảo anh quá mềm yếu, mơ mộng, ngu ngốc. Nhưng khi vẽ những thứ này... anh thấy mình sống."

Yoichi nhẹ nhàng ngồi vào lòng anh, giơ bàn chân trước nhỏ xíu đặt lên tay anh.

"Pii~ pi pi~!" (Em thích hết luôn! Không có cái nào dở hết!)

Chigiri chôn mặt vào cổ bé thỏ, giọng nghèn nghẹn:

"Em không cười sao?"

"Pii~?" (Cười? Tại sao?)

"Vì anh là nhà thiết kế thời trang hàng đầu mà lại đi vẽ... đồ thỏ."

Yoichi nghiêng đầu, lông mi rung nhẹ.

"Pii~ pi~." (Vì anh yêu thỏ mà. Đâu có gì sai.)

Câu nói đơn giản ấy, như một mũi kim nhỏ, khâu lại từng vết rách trong lòng Chigiri.

Trong căn phòng thử đồ, Yoichi đang xoay vòng trong chiếc áo khoác "Ánh trăng thỏ", mũ trùm có lót bông mềm hình tai gập.

Chigiri ngồi bên bàn, ngắm nhìn từng cử động của bé – và nhận ra:

Mỗi bản thiết kế kia... không phải để bán, không phải để nổi tiếng.

Chúng là nhật ký.

Là một phần ký ức mềm yếu, được gói lại trong vải vóc và màu sắc – và chỉ có bé thỏ Yoichi mới đủ dịu dàng để hiểu.

Trước khi đăng xuất, Yoichi ôm cổ anh, dụi dụi má như một cái "cọ mũi an ủi".

"Pii~ pi~!" (Em sẽ mặc hết! Từng bộ một! Em sẽ làm người mẫu riêng cho anh luôn!!)

Chigiri cười rạng rỡ, nước mắt rơi xuống lần nữa – nhưng lần này là vì hạnh phúc.

"Cảm ơn em... vì em là nơi duy nhất anh không phải giấu mình lại."

[Tại hệ thống cảm xúc – Bản ghi tự động]

Người chơi: Chigiri Hyoma

Trạng thái cảm xúc: Hồi phục sau khủng hoảng

Biến động: Từ trống rỗng → được lấp đầy bằng sự công nhận dịu dàng

Mức độ gắn kết với Yoichi: Tăng mạnh

Ghi chú:

"Đôi khi, người không tin ai sẽ tin một con thỏ. Vì thỏ không biết nói dối."