Thỏ Nhỏ Bán Nghệ, Hổng Bán Thân

Chương 26



[3 ngày sau buổi trình diễn – hệ thống thư tay trong game "Thỏ Cưng 5.0" bắt đầu quá tải]

⚠️ Thông báo hệ thống:

"Hộp thư cá nhân của người chơi Chigiri Hyoma đã nhận hơn 26.204 bức thư tay – nội dung liên quan đến buổi trình diễn 'Ánh Trăng Thỏ' và thiết kế riêng."

"Thư gửi đến Yoichi đã vượt giới hạn hệ thống: 104.710 bức trong vòng 48h."

→ Hệ thống kích hoạt chế độ trưng bày cảm xúc công cộng.

[Tại Nhà Yoichi – Hộp thư hologram bắt đầu... phun thư giấy ra như mưa]

"Pii~?!"

Yoichi ngồi trong góc bếp, đang gọt cà rốt mini, thì hộp thư hologram đột nhiên rung lên, sau đó... phát nổ thành mưa thư tay đủ màu sắc, đổ ụp xuống đầu cậu.

Giấy gấp hình thỏ, phong bì hologram phát sáng, cả những bức fanart in 3D được gói trong bìa mềm có hình bé cười.

Chigiri từ trong phòng thiết kế bước ra, suýt trượt chân vì... một con thỏ bằng giấy origami có ghi chú "Tặng bé thỏ, đừng giẫm!!"

Anh nhặt một bức thư màu tím nhạt, dòng chữ mềm mại hiện lên:

Thư số 2201 – Gửi Chigiri Hyoma:

"Em từng là sinh viên thời trang, nhưng đã bỏ ngành sau một lần bị tố cáo đạo ý tưởng – dù là oan. Buổi trình diễn của anh... đã khiến em khóc gần một giờ. Không phải vì nó đẹp – mà vì em cảm thấy được ai đó hiểu em."

"Cảm ơn vì đã đứng vững. Cảm ơn vì đã để một con thỏ làm người mẫu, để chứng minh: Cái đẹp không cần lời giải thích – chỉ cần tình yêu."

— Ký tên: Người chơi @NyxUnderMoon

Fanart nổi bật: Bộ sưu tập "Yoichi qua ánh nhìn cộng đồng"

Trưng bày tự động tại Gallery của hệ thống – ngày mở: 7/8/2025

[Yoichi trong váy Ngân Hà] – ánh sáng hologram rải theo vạt áo, đôi tai cụp và cánh tay bé đang vẫy. Chú thích: "Thiên thần nhỏ – bước đi trên niềm tin một người từng gục ngã."

[Chigiri vuốt tai thỏ Yoichi trong ánh hoàng hôn] – một khoảnh khắc tái hiện buổi hậu trình diễn. Màu ấm, tĩnh lặng. Chú thích: "Người đã được chữa lành – giờ là người chữa lành kẻ khác."

[Poster fanart: "Yếu đuối không xấu"] – ảnh chibi Chigiri và Yoichi ôm nhau trên tấm vải hologram. Slogan in lớn: "Ai cũng cần một nơi để khóc. Cảm ơn thỏ đã cho anh điều đó."

Thư số 9050 – Gửi Yoichi

"Bé thỏ à, lần đầu tiên chị thấy một nhân vật game làm chị khóc chỉ vì... lau nước mắt cho ai đó bằng cái khăn hình tai thỏ."

"Em không nói nhiều, nhưng em làm nhiều. Em không đánh nhau, em không to tiếng, nhưng em đứng giữa cơn giận và dùng nước mắt cản nó lại."

"Chị mua bộ váy 'Trăng Gập' trong bản thiết kế mới – để nhớ rằng: Trên đời có những người dịu dàng đến mức không cần hét lên mà vẫn khiến tim người khác lặng lại."

— Người chơi: @TulipInGlass

Meo Meo 001 – Livestream "Bóc thư với thỏ"

Meo Meo:

"Xin chào các cư dân mê thỏ! Hôm nay chúng ta cùng... KHÓC!!! À nhầm, bóc thư cảm động cùng bé thỏ và nhà thiết kế của lòng người~!"

[Camera chuyển cảnh: Chigiri đang... chải lông cho Yoichi, còn bé thì loay hoay chải tóc cho anh.]

Cư dân mạng bắt đầu spam:

"Thỏ vụng về mà cưng xỉu!!!"

"Ai cũng cần một người ngồi chải tóc giữa những sóng gió."

"Ai đó bán figure hai người này ngồi đọc thư đi!!! Tôi cần đặt trước 100 cái!!"

..........

Tại hệ thống cảm xúc: Chigiri – Yoichi

Tình cảm cộng đồng: từ nghi ngờ → yêu mến → trân trọng

Tình cảm riêng: Yoichi – Chigiri: từ Gắn Bó → Đặc Biệt → Dịu Dàng Bền Vững

Trích dẫn hệ thống:

"Có những nhân vật bạn chỉ chơi cùng vài phút rồi quên. Nhưng có những nhân vật – chỉ cần nhìn họ chăm sóc nhau một lần – bạn sẽ nhớ suốt đời."

"Yoichi và Chigiri không chỉ là NPC hay người chơi. Họ là bài học rằng cái đẹp – và lòng tin – vẫn tồn tại, dù bị vùi dập."

.....

Tự động viết bởi hệ thống AI – ghi nhận tương tác cảm xúc cấp S:

"Khi thế giới gọi bạn là kẻ trộm, nhưng một bé thỏ vẫn cầm khăn lau má bạn và nói 'Pii~ pi pi!' – bạn sẽ tin lại chính mình."

"Không ai hồi sinh bằng lời nói. Người ta hồi sinh... bằng một vòng tay, một ánh nhìn không phán xét, và hàng ngàn lá thư dịu dàng từ một cộng đồng đã hiểu."

.....

Căn nhà hình nấm được ánh hoàng hôn cuối ngày nhuộm một sắc cam ấm áp. Bên ngoài, gió ảo thổi qua hàng hoa hologram, tạo ra tiếng xào xạc nhè nhẹ như bản nhạc dạo cho một buổi tối êm đềm.

Trong bếp, Yoichi đang đứng trên chiếc ghế kê cao đặc biệt dành riêng cho thỏ – tạp dề xanh lá in hình củ cà rốt, tay cầm thìa khuấy nồi súp cà chua mini, miệng lẩm bẩm câu hát không đầu không đuôi:

"Pii~ pi pi~... pi~ pii~..."

Mùi thơm từ súp lan ra, hòa vào mùi bánh mì nướng bơ tỏi mà Chigiri vừa lấy ra khỏi lò nướng nhỏ. Anh đặt khay bánh lên bàn, tháo găng tay cách nhiệt, quay sang nhìn bé thỏ vẫn đang nghiêm túc nấu ăn như một đầu bếp nhí chuyên nghiệp.

"Tập trung dữ ha." Anh khẽ cười.

Yoichi ngẩng đầu lên, môi còn dính một ít nước súp đỏ. "Pii~!" (Dĩ nhiên rồi!!)

Chigiri lau tay vào khăn, ngồi xuống ghế đối diện bàn ăn. Tóc anh hôm nay dài hơn mọi khi – những lọn đỏ rủ nhẹ qua vai, óng ánh dưới ánh đèn bếp.

Anh rút ra một dải ruy băng lụa màu tím nhạt – là quà fan gửi trong đợt thư gần đây. Với vài động tác khéo léo, anh bắt đầu tết tóc mình lại – một kiểu tóc buộc lệch, thả nhẹ hai lọn bên thái dương, bím tóc xoắn lỏng phía sau, kết thúc bằng chiếc nơ nhỏ thắt lệch sang bên.

Tất cả chỉ trong vài phút – như một bản hòa tấu bằng tay.

Khi anh ngẩng đầu, đôi mắt vừa hạ xuống của Yoichi đã mở to như hai hạt ngọc.

"Pi.............." (Sốc visual cấp độ cao...)

Thìa súp rơi cái "cạch" xuống nồi.

Mặt thỏ đỏ bừng. Tai dựng lên rồi cụp xuống, rồi lại dựng lên – như ăng-ten loạn sóng. Cậu bước lùi một bước, đụng vào tủ bếp, loạng choạng một chút, rồi gục đầu xuống bàn bếp, úp mặt vào hai chân trước.

"Pii pi pi pi pi pi~!!!" (Không chịu đâu! Không ai nói hôm nay anh đẹp vậy hết á!!!)

Chigiri chống cằm nhìn cậu, cười đến cong mắt: "Anh tết tóc thôi mà, phản ứng gì dễ thương quá vậy?"

Yoichi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh, môi chu chu: "Pi~ pi!" (Không công bằng! Đẹp quá làm sao bé ăn nổi!)

Chigiri đứng dậy, tiến lại gần, bế bổng Yoichi khỏi ghế, đặt bé lên ghế bên cạnh mình tại bàn ăn, rồi đưa cho cậu chiếc thìa bạc nhỏ được chạm khắc hình củ cà rốt.

"Ăn đi. Cho anh biết món súp hôm nay được mấy điểm."

Yoichi chớp mắt, rồi cúi đầu thật thấp, lẩm bẩm "Pi pi..." (Vẫn còn bị choáng...)

Nhưng rồi cũng xúc một muỗng súp nhỏ, đưa vào miệng.

"Pii~ pi pi~!" (Ngon nhất luôn!! Đỉnh nhất luôn!!)

Bữa tối trôi qua nhẹ nhàng trong tiếng trò chuyện lộn xộn, Yoichi kể về việc hôm nay phát hiện ra cách làm bông hoa hologram nở nhanh bằng cách hát nhạc thiếu nhi, còn Chigiri thì kể lại mẫu thiết kế khăn tay phát sáng khi có tiếng "pi" mà anh đang thử nghiệm.

Một bữa ăn không có champagne, không có ánh đèn sân khấu, nhưng... ấm. Như thể cả vũ trụ ngừng lại để nhìn hai sinh thể nhỏ – một người và một thỏ – sống bên nhau đơn giản.

[Đêm – Phòng ngủ tầng trên – Ánh trăng hologram]

Chigiri đặt Yoichi vào chiếc tổ ngủ hình củ cà rốt khổng lồ, được may bằng lụa hologram siêu nhẹ. Trước khi chui vào chăn, bé thỏ vẫn còn cố gắng gấp chiếc khăn tai thỏ mà mình đã dùng để lau miệng lúc ăn.

"Pii~ pi pi..." (Gấp đẹp để sáng mai anh thấy vui~)

Chigiri chống tay lên cạnh giường, nhìn cậu gấp khăn bằng hai chân trước, đôi tai nghiêng nghiêng, vẻ mặt chăm chú như đang làm việc quốc gia.

"Em thật sự dễ thương không chịu nổi."

Yoichi gập khăn xong, ngẩng đầu:

"Pii~?" (Anh nói gì đó?)

Chigiri lắc đầu, cười nhẹ: "Không có gì. Lên ngủ thôi."

Yoichi rúc vào chăn, vòng tay ôm lấy gối ôm hình tai thỏ. Nhưng vừa định nhắm mắt, cậu lại chồm lên:

"Pii pi pi~?" (Anh... ngủ với em hông?)

Chigiri nhướng mày: "Không phải em bảo là ngủ một mình để 'tập trưởng thành' sao?"

"Pii pi~!" (Hôm nay đặc biệt. Không trưởng thành nổi.)

Chigiri bật cười, trèo lên giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên cả hai. Yoichi lập tức xoay người, dụi đầu vào ngực anh, đôi tai cụp xuống, thỏ thẻ một câu rất nhỏ:

"Pii~ pi pi... pi..." (Có anh... bé mới ngủ ngon được...)

Vài phút sau, nhịp thở đều đều vang lên. Yoichi đã ngủ. Miệng còn hơi hé, tay ôm lấy một vạt áo của Chigiri.

Chigiri nhìn cậu – khuôn mặt ấy, nhỏ như lòng bàn tay, lông mi run nhẹ, đôi má hồng nhạt như quả đào. Anh siết nhẹ vòng tay, kéo bé lại sát ngực mình.

Rồi, trong bóng đêm chỉ còn ánh trăng mờ, anh thì thầm:

"Yoichi..."

"Em không biết đâu... nhưng em đã cứu anh."

"Từng ánh mắt, từng cái ôm, từng cái dụi má bé tẹo đó... Em lấy hết giông bão trong lòng anh mang đi rồi."

"Anh từng nghĩ mình chỉ có thể thiết kế cái đẹp. Nhưng nhờ em, anh mới biết... sống đẹp cũng là một nghệ thuật."

"Anh yêu em."

"Vì em không hỏi anh là ai, không đòi anh phải hoàn hảo. Chỉ cần anh về. Và không đau."

Anh rúc mặt vào cổ Yoichi, hôn nhẹ lên trán cậu. Cậu thỏ nhỏ khẽ động đậy, rồi tiếp tục ngủ, môi hơi cong lên như đang mơ thấy củ cà rốt biết múa.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng hologram tiếp tục trôi. Trong thế giới ảo ấy, có hai kẻ sống thật.

Và giấc mơ của Chigiri – cuối cùng – cũng là một giấc mơ không cô đơn nữa.

[Ghi chú hệ thống cảm xúc – ẩn]

Người chơi: Chigiri Hyoma

Trạng thái: Đã an toàn – Đã ổn định

Mức độ gắn kết với nhân vật Yoichi: Đạt cấp "Tâm giao"

Ghi chú:

"Không phải ai cũng được yêu bằng sự dịu dàng. Nhưng người yêu được bằng dịu dàng – luôn là người mạnh mẽ nhất."